.
Chương 152 -
Bỏ qua Thị Đại Phú, Trân Trân liếc nhìn mặt Thị Hoài Minh.
Hoàng hôn càng lúc càng dày đặc hơn một chút, Thị Hoài Minh vùi vào giữa trời chiều có vẻ càng lạnh lẽo và cứng rắn.
Cô cũng không biết nên nói gì nên không có lên tiếng.
Cô đương nhiên sẽ không lấy mấy câu như ơn sinh thành gì đó ra khuyên Thị Hoài Minh nhận cha, dù sao ai có người cha như vậy thì người đó xui xẻo, nhưng cô cũng không thể nói Thị Đại Phú không tốt chỗ nào, dù sao nói cho cùng, ông ta vẫn là cha đẻ của Thị Hoài Minh.
Xe ba gác tiến vào cửa sân, Trân Trân phục hồi tinh thần, đứng dậy leo xuống xe ba gác.
Tất cả người trong nhà đều ở nhà, Thị Đan Linh dẫn đầu đi ra từ trong nhà, kêu một tiếng: "Chú ba thím ba đã về rồi."
Thấy Trân Trân và Thị Hoài Minh trở về, Chung Mẫn Phân lên tiếng nói: "Dọn dẹp một chút rồi ăn cơm."
Dọn bàn xong người một nhà ngồi bên bàn.
Thị Hoài Minh cầm lấy đũa, trực tiếp mở miệng hỏi: "Thị Đại Phú tìm về rồi hả?"
Nghe nói như thế, Chung Mẫn Phân sửng sốt một chút.
Bà vẫn cho là Thị Hoài Minh không biết gì cả, dù sao khi Thị Đại Phú bỏ chạy với vợ nhỏ, lúc đó Thị Hoài Minh mới bốn tuổi. Bà vẫn luôn nói với Thị Hoài Minh là cha của anh chết rồi.
Lặng yên một hồi, Thị Hoài Chung lên tiếng: "Ông ta tìm em rồi hả?"
Thị Hoài Minh ừ một tiếng, "Vừa nãy gặp nhau ở ngoài thôn."
Chung Mẫn Phân kịp thời phản ứng, lên tiếng nói: "Hoài Minh, con chớ đếm xỉa tới ông ta, coi như ông ta đã chết rồi. Buổi trưa nghe người ta nói nhìn thấy ông ta ở ngoài thôn, đoán chừng là ở bên ngoài cả ngày, thực sự là đến chết cũng không biết xấu hổ."
Thị Hoài Minh: "Ông ta không tới trong nhà gây phiền phức chứ?"
Chung Mẫn Phân hừ một tiếng, "Mẹ cho ông ta mười lá gan, con xem ông ta dám không? Lần nào nhìn thấy ông ta mẹ có từng để ông ta dễ chịu không? Ông ta dám trở về, về một lần mẹ đánh một lần, mẹ không đánh chết ông ta thì thôi."
Nghe Chung Mẫn Phân nói như vậy, Thị Hoài Minh cũng yên lòng.
Thị Đại Phú vẫn luôn là người mà trong nhà ai cũng không muốn nhắc đến, nói vài câu sau đó đều không có ai nói nữa.
Cơm nước tắm rửa xong cuôi thì trời đã đen kịt.
Trời tối dày đặc, đã đến thời gian đi ngủ.
Trân Trân nằm ở trên giường còn chưa ngủ, từ cửa sổ chợt nhìn thấy trong sân có ánh lửa mơ hồ.
Thị Đan Linh đã ngủ say.
Trân Trân nhìn một hồi bỏ ra khỏi giường, đi ra ngoài sân nhìn xem.
Hóa ra là Thị Hoài Minh đang ngồi trong sân hút thuốc, đốm lửa trên tàn thuốc bị dập tắt vẫn lóe lên rõ ràng.
Muộn như vậy một mình ngồi ở đây hút thuốc, là đang nghĩ tới chuyện cha đẻ của anh sao?
Trân Trân im lặng nhìn anh một hồi, không định qua quấy rầy anh, xoay người chuẩn bị trở về phòng tiếp tục ngủ.
Nhưng cô còn chưa xoay người, chợt nghe Thị Hoài minh hỏi một câu: "Tại sao em còn chưa ngủ?"
Trân Trân dừng bước chân lại, hỏi ngược lại anh một câu: "Tại sao anh còn chưa ngủ?"
Thị Hoài Minh dập thuốc lá trong tay, "Hút điếu thuốc, sau đó thì đi vào ngủ."
Trân Trân à một tiếng, "Vậy anh đi ngủ sớm một chút đi."
Thị Hoài Minh lại không đứng dậy, còn nói: "Có muốn lại đây nói chuyện ban ngày không?"
Trân Trân nhìn anh do dự một hồi, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống trên ghế.
Trân Trân cho là anh muốn nói chuyện của Thị Đại Phú với cô.
Kết quả anh hỏi cô: "Còn đau chân lắm không?"
Trân Trân nhúc nhích cái chân bị thương một chút, "Đã đỡ rồi."
Thị Hoài Minh dặn dò cô: "Chuyện không thể làm thì đừng làm, vẫn phải dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa, sau khi về nhớ nghỉ ngơi cho tốt, trước tiên dưỡng chân lành đã."
Trân Trân gật đầu với anh, "Được."
Thị Hoài Minh nhìn cô còn nói: "Nếu như em không muốn học tập, sau này không học nữa…"
"Không được, em muốn học." Không để Thị Hoài Minh nói hết lời, Trân Trân lập tức lắc đầu.
Cô muốn tiến bộ, cô không muốn lại ngu muội hồ đồ, cô muốn sống tỉnh táo một chút, muốn làm phong phú thế giới nội tâm của mình.
Thấy cô nói như vậy, Thị Hoài Minh gật gù, "Được, vậy sau khi trở về thành phố anh tiếp tục dạy em."
Tiếng nói chuyện của Trân Trân nhỏ lại, "Kỳ thực anh yêu cầu nghiêm khắc một chút cũng tốt, nếu không dựa vào bản thân em, có lẽ học một lát là bỏ, vẫn sẽ dừng lại ở trong thế giới suy nghĩ trước đây của mình, chỉ là… có lúc quá nghiêm mà thôi…"
Thị Hoài Minh đột nhiên đưa tay sờ đầu cô, "Sau này anh sẽ không hung dữ với em nữa."
Trân Trân bị anh sờ mà trong lòng run lên, theo bản năng rụt về sau.
Trong đầu đột nhiên lại không bị khống chế thoáng hiện một vài hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập.