Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 153

. Chương 153 -
Trân Trân nín thở từ trên ghế đứng lên, "Được rồi, đã muộn rồi, ngủ sớm một chút đi."

Nói xong không đợi Thị Hoài Minh lên tiếng, cô đã đi vào nhà trở về phòng.

Thị Hoài Minh còn ở đó ngồi thêm một lúc, ngửa đầu nhìn những vì sao trong đêm hè, cũng đứng dậy trở vào nhà đi ngủ.

Một đêm trước khi trở về thành phố, trên bàn cơm, Thị Hoài Minh nói với Chung Mẫn Phân: "Mẹ, sáng sớm ngày mai chúng con xuất phát, mẹ sắp xếp hành lý một chút, mang theo đồ cần thiết là được, không cần quá nhiều. Đồ đạc bên kia rất đầy đủ, cần cũng có thể đi đặt mua."

Chung Mẫn Phân nghĩ cũng không nghĩ đã trực tiếp từ chối: "Mẹ không đi, mẹ không muốn chịu mệt."

Thị Hoài Minh nhìn bà nói: "Con không dễ gì mới có tí tiền đồ, mẹ không theo con qua hưởng phúc, trong lòng con có thể an tâm sao? Mẹ yên tâm, nhà bên kia đủ ở, ăn uống đều thuận tiện."

Chung Mẫn Phân vẫn nói: "Giờ mẹ không đi."

Bà uống chén cháo rồi nói tiếp: "Nếu như thật sự hiếu thảo thì con chăm sóc tốt cho Trân Trân, đừng tiếp tục để nó chịu tủi thân. Ngày nào đó Trân Trân mang thai một trai một gái, không cần con gọi, mẹ sẽ tự mình đi qua."

Ý trong lời bà rất rõ ràng.

Thị Hoài Minh không nói thêm nữa, gật đầu nói: "Được, chúng con sắp rồi."

Nghe nói như thế, Trân Trân yên lặng quay đầu liếc mắt nhìn anh.

Cái gì mà sắp rồi, không phải vừa mới nói thử thôi mà, thế quái nào mà đã sinh con rồi.

Lúc trước cô quả thật muốn sinh con, nhưng bây giờ không vội, dù sao chuyện của hai người cũng vẫn chưa rõ ràng.

Đương nhiên mặc dù trong lòng nghĩ cô như vậy, ngoài miệng Trân Trân không nói gì.

Ăn xong bữa cơm tối cuối cùng, trước khi đi, Trân Trân và Thị Hoài Minh lại trò chuyện với Chung Mẫn Phân, Thị Hoài Chung Trần Thanh Mai bọn họ cả buổi tối, nói rất nhiều lời dặn dò lúc sắp chia tay.

Buổi tối trước khi ngủ, bọn họ thu dọn hành lý xong xuôi, ngày cuối cùng ở nhà cũng kết thúc.

Rạng sáng hôm sau, ăn xong bữa sáng, người trong nhà cùng tiễn đưa Thị Hoài Minh và Trân Trân ra đầu thôn.

Đến đầu thôn tới lúc gần chia ly, Chung Mẫn Phân lôi kéo tay Thị Hoài Minh, nước mắt lại rơi ào ào.

Trong thôn rất nhiều người đều lại đây cùng đưa tiễn Trân Trân và Thị Hoài Minh.

Lộ trình xa, trong thôn đưa đồ cho bọn họ, bọn họ không muốn lấy, mỗi người đành bảo ban dặn dò ấm áp.

Nói xong thì chia tay, Trân Trân và Thị Hoài Minh không rề rà thêm nữa, lên xe lừa rời đi.

Xe lừa lảo đảo bước đi, hai người vẫn luôn vẫy tay với người trong thôn, mãi đến tận khi không nhìn thấy mới thả xuống.

Thư ký Lý thu xếp một chàng trai trẻ tuổi đánh xe lừa cho Trân Trân và Thị Hoài Minh.

Xe lừa chạy tới trạm xe lửa, Thị Hoài Minh cho nhét một gói thuốc lá cho cậu chàng, thấy cậu ta đi rồi mới tiến vào ga xe lửa cùng Trân Trân.

Lần này Thị Hoài Minh mua hai vé giường nằm.

Lên xe lửa không lâu thì trời tối, vừa vặn có thể ngủ một giấc trên xe lửa.

Bởi vì có Thị Hoài Minh ở đây, lần này Trân Trân ngồi xe lửa rất an tâm, không sợ gặp phải người xấu, cũng không sợ mình không chú ý ngồi qua trạm. Vì thế sau khi trời tối, cô nằm trên giường rất nhanh đã thiếp đi.

Rạng sáng hôm sau bị tiếng ồn ào dần vang lên đánh thức, Trân Trân mơ màng mở mắt ra, mở mắt thì nhìn thấy Thị Hoài Minh nằm ở trên giường đối diện cô, không có ngủ, mà nghiêng người nhìn chằm chằm cô.

Không biết anh nhìn mình đã bao lâu, Trân Trân phản ứng lại, vội che mặt lại.

Thấy cô như vậy, đáy mắt Thị Hoài Minh lộ ra ý cười nhẹ, không nói gì.

Xe lửa gần đến trưa thì tới trạm Hi Thành.

Trân Trân cũng không cần lo gì, đi theo sau Thị Hoài Minh xuống xe, lại ngồi xe cùng anh về trường học.

Nhìn thấy phố xá quen thuộc, cổng lớn trường học thân quen, Trân Trân nở nụ cười.

Tuy rằng cô chỉ ở đây mấy tháng, nhưng đã có tình cảm, trở về lần nữa chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết.

Trân Trân theo Thị Hoài Minh vào cổng lớn trường học.

Hai người thương lượng về nhà nghỉ ngơi một lát trước, hay là đi thẳng đến nhà ăn ăn cơm trước.

Đang thương lượng, ánh mắt Trân Trân thoáng nhìn, chợt từ xa xa nhìn thấy một bóng dáng màu trắng chạy như bay xông đến cô.

Con mắt Trân Trân lập tức sáng lên, kêu một tiếng với bóng dáng đang chạy nhanh về phía này: "Đại Bạch!"

Đại Bạch như tên lửa vọt tới trước mặt cô, thè lưỡi đuôi đong đưa như cánh quạt.

Nó hưng phấn vừa nhảy vừa sủa, con chó to như quả cầu lông xù ủn lên người Trân Trân, quả thực muốn ủn Trân Trân ngã xuống đất.

Chuyện này quả thật là nhiệt tình như thủy triều dâng.

Ai cũng không chống lại được sự nhiệt tình nồng nàn ấy.

Trân Trân vô cùng vui vẻ, dùng sức vò đầu chó của Đại Bạch, "Mày chắc chắn rất nhớ tao nhỉ?"

Đại Bạch: "Gâu gâu gâu!" Nhớ muốn chết rồi!
Bình Luận (0)
Comment