.
Chương 164 -
Ngày thứ ba, A Văn để Trân Trân chủ yếu phụ trách quầy hàng, mình ở bên cạnh giúp cô.
Chủ yếu là nhìn Trân Trân có cái gì không nhớ được, ở bên cạnh nhắc nhở cô.
Chạng vạng tối tới gần giờ tan tầm, bởi vì đây là ngày cuối cùng A Văn giúp đỡ Trân Trân, nghĩ đến tuần sau A Văn sẽ không tới nữa, Trân Trân lại nhịn không được có chút khẩn trương, hỏi A Văn: "Hiện tại tôi học tập thế nào rồi?"
A Văn khẳng định: "Rất tốt, không có vấn đề gì, cô có thể làm được."
Trân Trân nhận được sự cổ vũ, tự động viên mình, "Về nhà tôi phải học thuộc lại cẩn thận một lần nữa."
Ba ngày này đi theo A Văn học tập, cô cầm vở tự mình chép lại sản phẩm và giá cả trong quầy một lần, mỗi ngày tan làm về đến nhà, cô không làm cái gì khác, chỉ học thuộc những thứ này.
Kỳ thật nếu như phụ trách quầy hàng như thịt heo các loại thì cũng không cần phải nhớ như thế.
Nhưng đồ vật A Văn phụ trách bán tương đối nhiều, chủng loại cũng tương đối phức tạp, từ dầu muối tương dấm các loại gia vị trong bếp đến kem đánh răng xà phòng các loại cần cho sinh hoạt, cái gì cũng có.
Đã tới giờ tan việc.
Chờ Lý Sảng xách túi tới, Trân Trân và A Văn đi theo Lý Sảng cùng nhau tan làm.
Dẫn đầu đi ra khỏi cửa cửa hàng thực phẩm phụ, Lý Sảng hỏi Trân Trân: "Học đến đâu rồi? Vẫn tốt chứ?"
Trân Trân tự tin, gật đầu một cái nói: "Hẳn là có thể."
Lý Sảng nhìn cô cười một cái, "Vậy thì khẳng định có thể."
Nói xong chuyện của Trân Trân, cô ấy lại nhìn về phía A Văn nói: "Đến địa phương mới, tự mình chăm sóc bản thân nha."
Trong lòng A Văn rất lưu luyến, đáp lời: "Hai người cũng chăm sóc tốt bản thân đó."
Trân Trân kéo tay của cô ấy nhéo nhéo.
Đi đến cửa lớ ngoài trường học, Lý Sảng và Trân Trân lại dặn dò A Văn thêm vài câu, liền nhìn cô ấy rời đi.
Chờ A Văn đi xa, Trân Trân và Lý Sảng đi vào cửa lớn trường học.
Cùng ở tại Hi Thành, bọn họ cũng không coi là xa nhau.
Nhưng ở hơn ba năm kế tiếp, bọn họ và A Văn lại chỉ gặp nhau rải rác vài lần.
Vào viện gia thuộc, về đến nhà.
Trân Trân vào nhà buông túi xuống, lại cầm phiếu lương thực và hộp cơm ra ngoài, cùng Lý Sảng đến nhà ăn mua cơm.
Từ sau khi đi làm ở cửa hàng thực phẩm phụ, cuộc sống của cô trôi qua càng thêm giống Lý Sảng.
Mỗi lần Ngô Đại Phượng nhìn thấy Trân Trân và Lý Sảng đi lại ở trong sân như thế, cô ta đều nhịn không được mà lắc đầu thở dài.
Cô ta nhìn Trân Trân từng ngày như thế cũng nhịn không được sốt ruột, cô ta không hiểu vì sao bản thân Trân Trân lại không nóng vội.
Hết chịu khổ cái này lại đến chịu khổ cái kia, sao không nghĩ đến việc sinh con đi.
Nếu như cô là em gái ruột của cô ta thì không chừng cô ta sầu đến chết mất.
Trân Trân hiện tại không lo chuyện này, nhất là mấy ngày gần đây, tâm tư của dô toàn đặt ở trên công việc.
Vì có thể nhanh chóng đảm nhiệm công việc tốt hơn, cô căn bản không phân tâm nghĩ đến chuyện khác.
Chủ nhật cô cũng không dám nghỉ ngơi, buổi sáng sau khi rời giường rửa mặt, lập tức lấy danh sách sản phâm ra đọc thuộc.
Ăn xong điểm tâm cô cũng không đi ra ngoài chơi, vẫn là chăm chỉ đọc thuộc danh sách trên vở nhiều lần.
Thị Hoài Minh nhìn ra được cô đang khẩn trương, ăn cơm trưa xong cầm vở dò cô một lần.
Anh nói tên nhãn hiệu của sản phẩm, để Trân Trân nói giá cả.
Mỗi một sản phẩm, Trân Trân đều nhanh chóng đưa ra giá.
Thị Hoài Minh dò xong trực tiếp bỏ vở xuống, nhìn Trân Trân nói: "Nhớ kỹ là được rồi, không cần phải học thuộc như vậy."
Trân Trân có chút không chắc chắn nói: "Em sợ em sẽ quên."
Thị Hoài Minh nói: "Cho dù quên cũng không sao, cũng không phải thi cử, nghĩ không ra thì lật ra nhìn một cái là được rồi. Chờ sau này bán nhiều rồi, mỗi ngày đều tiếp xúc với những thứ này, tự nhiên là sẽ nhớ kỹ hết."
Trân Trân cảm thấy có lý, gật đầu với anh.
Cô không thể làm cho bản thân áp lực được, phải bình tĩnh mới được.
Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân còn nói: "Em có chút khẩn trương quá mức, như thế cũng không tốt, anh dẫn em đi ra ngoài chơi."
Trong đầu Trân Trân không có ý tưởng nào khác, hỏi anh: "Đi đâu chơi vậy?"
Thị Hoài Minh trực tiếp đứng lên, "Dẫn em đi chụp ảnh."
Chụp ảnh?
Việc này đối với Trân Trân mà nói là một chuyện mới mẻ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Thị Hoài Minh, "Đi tiệm chụp ảnh chụp sao?"
Thị Hoài Minh gật đầu, "Ừm."
Trân Trân không biết làm sao anh đột nhiên muốn đi chụp ảnh.
Nhưng mà cô quả thật bị phân tán lực chú ý, bởi vì cô đã lớn như vậy nhưng chưa từng chụp ảnh lần nào.
Cô phản ứng một hồi mới đứng lên, lại vui vẻ nói: "Vậy... Vậy em đi thay bộ quần áo đẹp đẽ."
Nói xong cô liền về phòng của mình.
Vào phòng cô lấy hết quần áo của mình ra, mặc dù không nhiều nhưng cũng chọn lựa một hồi lâu.
Thay xong quần áo cô lại nhìn vào gương chải bím tóc, mặt mày mỉm cười, mỗi một sợi tóc đều vuốt đến chỉnh chỉnh tề tề.