.
Chương 165 -
Trân Trân sửa soạn xong đi ra, thật xinh đẹp cùng Thị Hoài Minh ra ngoài.
Ra khỏi trường học, Thị Hoài Minh cưỡi xe đạp chở cô đi đến tiệm chụp ảnh.
Dọc theo con đường phủ kín bóng cây, dưới cây có gió mát phất phơ.
Trân Trân ngồi ở phía sau xe, làn váy qua gối bị gió thổi bay lên.
Dưới chân là bóng cây, đỉnh đầu có gió thổi.
Người đàn ông cao lớn mặc quân trang, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn mặc váy ngồi trên một cỗ xe đạp 28 màu đen.
Thời gian chỉ cần thoáng dừng lại chính là một bức tranh phong cảnh mùa hè đơn giản nhưng lại vô cùng lãng mạn.
Đến tiệm chụp ảnh, Thị Hoài Minh ngừng dường như chạy, mang theo Trân Trân đi vào chung.
Ông chủ tiệm chụp ảnh nhìn thấy Thị Hoài Minh mặc quân trang, vội vàng tới chào hỏi bọn họ: "Hai vị đồng chí là định chụp ảnh sao?"
Đến tiệm chụp ảnh đương nhiên là để chụp ảnh rồi.
Thị Hoài Minh nói với ông chủ: "Chụp hai tấm, chụp một tấm hai người, lại chụp một tấm một người."
Đã lớn như vậy nhưng cô chưa từng vào tiệm chụp ảnh lần nào, sau khi Trân Trân đi vào vẫn ở trong trạng thái có chút khẩn trương.
Không biết nên tất nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì, không nói lời nào theo sự sắp xếp của Thị Hoài Minh và ông chủ.
Thị Hoài Minh nói rõ ràng với ông chủ xong rồi dẫn Trân Trân đi theo ông chủ vào phòng chụp ảnh.
Tiến vào phòng chụp ảnh, anh chỉ vào cái giá đỡ bằng gỗ được phủ kín bằng một miếng vải đen, nói với Trân Trân: "Cái kia chính là máy chụp ảnh."
Trân Trân chưa từng gặp qua, đương nhiên kinh ngạc nhìn mấy lần.
Niên đại này cái gì cũng đơn giản, trong phòng chụp ảnh không có mấy thứ hoa hòe hoa sói, vải bối cảnh là màu sắc đơn thuần.
Ông chủ tiệm chụp ảnh bảo Thị Hoài Minh và Trân Trân đi đến băng ghế dài trước tấm vải bối cảnh rồi ngồi xuống.
Trân Trân và Thị Hoài Minh đi qua ngồi xuống, vai kề vai.
Lần đầu tiên chụp ảnh, Trân Trân tự nhiên nhịn không được cảm thấy khẩn trương, biểu cảm trên mặt cũng vô thức căng chặt.
Ông chủ tiệm chụp ảnh giúp bọn họ điều chỉnh tư thế một chút, bảo hai người xích gần nhau một chút.
Đến tiệm chụp ảnh chụp ảnh hai người kiểu này thì khẳng định là vợ chồng 100%.
Khoác cánh tay hay ôm vai thì quá thân mật, nghiêng đầu tới gần nhau một chút là tốt nhất.
Điều chỉnh tư thế cho Thị Hoài Minh và Trân Trân xong, ông chủ chui đầu vào bên dưới miếng vải đen, còn nói: "Hai vị đồng chí đừng quá căng thẳng, đều thả lỏng cười một cái nào. Chụp ảnh ấy, khẳng định phải vui vẻ một chút mới đẹp, cười lên là đẹp nhất."
Dưới sự chỉ đạo của ông chủ, Trân Trân chậm rãi bình tĩnh lại.
Cô và Thị Hoài Minh nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn về phía ống kính, ăn ý mỉm cười.
Ông chủ bắt được thời điểm đường cong ở đuôi lông mày và khóe miệng bọn họ trong trạng thái đẹp nhất thì tách một cái, chụp một tấm.
Chụp xong ảnh hai người, Thị Hoài Minh lại bảo ông chủ chụp cho Trân Trân một tấm chân dung.
Trân Trân lúc đầu cho là anh muốn chụp ảnh chân dung của mình, nghe nói là muốn chụp cho cô, cô vội vàng từ chối: "Không cần, em chụp một tấm là đủ rồi."
Ở niên đại này, chụp ảnh là một việc rất xa xỉ.
Có thể đến tiệm chụp ảnh chụp một tấm là cô đã rất vui vẻ rồi, không cần lãng phí tiền chụp hai tấm.
Nhưng Thị Hoài Minh kiên trì bảo cô chụp thêm một tấm chân dung nữa, cuối cùng Trân Trân vẫn nghe anh.
Chụp hình xong, hai người đi ra khỏi tiệm chụp ảnh.
Trân Trân có chút thấp thỏm nói: "Không biết chụp ra trông như thế nào, có khi nào xấu hay không."
Bởi vì là lần đầu tiên chụp ảnh, không biết mình ở trong hình trông như thế nào, cô cũng trông mong có thể nhìn thấy hình.
Nhưng rửa hình phải cần một khoảng thời gian, ông chủ bảo bọn họ tuần sau tới lấy.
Thị Hoài Minh nói: "Yên tâm đi, em xinh đẹp thì chụp hình thế nào cũng đẹp."
Trân Trân quay đầu nhìn về phía anh, thanh âm nhỏ xuống, "Anh lại dỗ em."
Thị Hoài Minh cười, "Không phải dỗ, là lời nói chân thật từ tận sâu trong lòng."
Mặc kệ anh có dỗ dành cô hay không, dù sao cô rất hưởng thụ.
Trân Trân đi theo Thị Hoài Minh rời khỏi tiệm chụp ảnh, Thị Hoài Minh không lập tức dẫn cô về nhà, lại dẫn cô ở bên ngoài đi dạo khắp nơi. Công viên, hồ nước, cầu đá, ao sen, khắp nơi đều lưu lại bóng dáng của bọn họ.
Trân Trân chơi đến vui vẻ cũng chơi đến thả lỏng tinh thần, áp lực tích tụ trong lòng cũng biến mất hơn phân nửa.
Ăn xong cơm tối về đến nhà, Trân Trân rửa mặt một phen, trở lại phòng của mình, thỏa mãn ngã xuống giường lăn lộn.
Lăn qua lật lại vài vòng cô lại đưa tay cầm hổ vải qua, ôm con hổ bằng vải ở bên mũi hít vào một hơi thật sâu.
Hổ vải mặc dù không còn mới như ban đầu nhưng vẫn rất là thơm.
Ngửi mùi thơm của hổ vải xong, trong lòng Trân Trân càng thêm cảm thấy an tâm và thỏa mãn.
Sau đó cô nhìn con mắt tròn xoe của hổ vải mà nghĩ —— anh thật sự, đối xử với cô càng ngày càng tốt.