Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 166

. Chương 166 -
Ở phòng của mình nghỉ ngơi một hồi, nghe được âm thanh Thị Hoài Minh rửa mặt xong trở về phòng, Trân Trân vội vàng để con hổ vải ở cạnh gối đầu. Cô xuống giường, lại đi đến phòng của Thị Hoài Minh.

Đi ra ngoài chơi nửa ngày, đã thả lỏng rồi, hiện tại cô đương nhiên muốn tập trung tiếp tục học tập.

Trân Trân luôn xem phòng của Thị Hoài Minh là phòng học, mỗi lần đi vào đều là trực tiếp ngồi xuống mở sách ra.

Nhưng Thị Hoài Minh bây giờ lại càng ngày càng không cách nào quen với dáng vẻ này của cô, mỗi lần như vậy đối với anh mà nói đều là tra tấn.

Nhất là hiện tại trời nóng nực, quần áo mặc trên người mỏng manh, cô lại thường xuyên rửa mặt xong mới đi tới.

Trên người mang theo hơi nước được bôi lên mùi hương thơm thơm, mỗi một sợi tóc đều quyến rũ lòng người.

Anh hiện tại ngồi ở bên cạnh Trân Trân đọc sách, nhưng đa phần đều là đang thất thần.

Có đôi khi ánh mắt lơ đãng liếc về trên mặt Trân Trân thì sẽ nhìn cô phát ngốc một hồi lâu.

Từ trước đến nay điều đáng tự hào nhất của anh là tự chủ, mắt thấy là càng ngày càng không được.

Anh cảm thấy mình giống như biến thành một con sói đói, mà Trân Trân là bé thỏ trắng mỗi ngày ở bên cạnh anh.

Không biết có một ngày, anh có thể không khống chế nổi mà vươn móng vuốt của sói về phía cô.

Mà bởi vì Thị Hoài Minh nghiêm ngặt đốc thúc mấy tháng trước đó mà Trân Trân đã sớm tạo thành thói quen học tập tốt đẹp.

Hiện tại cô ngồi ở bên cạnh Thị Hoài Minh học tập, mỗi lần đều có thể học tập hết sức chăm chú.

Cô cơ bản sẽ không phân tâm chú ý đến Thị Hoài Minh nhiều, chỉ có khi gặp chỗ nào không hiểu trong quá trình học tập mới có thể quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh, dùng tay chọc nhẹ cánh tay của anh hai lần, hỏi anh vấn đề cần hỏi, sau đó nghiêm túc nghe anh giảng.

Hôm nay giống như ngày thường, học tập đến thời gian quy định thì Trân Trân gập sách giáo khoa và sách bài tập lại chuẩn bị đi trở về ngủ.

Nhưng hôm nay trước khi chào tạm biệt về phòng, Trân Trân chợt tiến đến bên mặt Thị Hoài Minh hôn anh một cái nói: "Ngủ ngon."

Hôn xong liền quay người bước nhanh rời đi, để lại Thị Hoài Minh sững sờ ở nguyên tại chỗ.

Trân Trân trở lại trong phòng, đóng cửa phòng lại, vui vẻ leo lên giường.

Lúc nằm xuống ngủ, cô ôm con hổ vải vào trong ngực.

Trong lòng ngọt ngào ấm áp, vô cùng yên tâm, đi ngủ cũng nhanh.

Ngủ trước tâm tình tốt, ngày kế tinh thần đương nhiên tốt.

Ăn xong điểm tâm, Trân Trân và Lý Sảng cùng nhau đi làm, đón tia nắng sớm ban mai từ phía đông mới lóe lên, cả người nhìn thần thái sáng láng.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô phụ trách quầy hàng một mình.

Tuy là có chút luống cuống tay chân, nhưng không có xảy ra sai sót gì, cũng coi như thuận lợi.

Sau hai ngày liên tiếp, Trân Trân liền hoàn toàn không còn luống cuống nữa, lúc làm việc cũng trầm ổn thong dong hơn rất nhiều.

Làm được một tuần lễ thì đã coi như hoàn toàn thích ứng với công việc rồi.

Lý Sảng nhìn thấy cô chậm rãi thích ứng với công việc của mình, cũng mừng thay cho cô.

Cô đây coi như là thành công bước đi được, thành công bước được bước chân đầu tiên ra ngoài xã hội rồi.

So với hoàn toàn phong bế bản thân ở bên trong gia đình nhỏ của mình, cuộc sống như vậy tự nhiên sẽ càng có ý nghĩa hơn một chút.

Dựa vào năng lực của bản thân kiếm tiền, kiến thiết, cống hiến cho xã hội, cũng có thể tăng sức lực và giá trị cá nhân trong lòng mình lên.

Mà mỗi ngày tiếp xúc với những người khác nhau, không tách khỏi xã hội cũng sẽ không ngừng mở mang tầm mắt.

Chính bản thân Trân Trân tự nhiên cũng rất vui vẻ.

Bởi vì cô cảm nhận rõ ràng nhất, cuộc sống của cô càng ngày càng phong phú, càng ngày càng có tự tin.

So với tư tưởng cằn cỗi trước kia của mình, cô càng thích bản thân mình bây giờ hơn, cũng càng thích cuộc sống bây giờ hơn.

Sau khi hoàn toàn thích ứng với công việc, Trân Trân cũng hoàn toàn thả lỏng.

Mỗi ngày mặc kệ làm cái gì đều là trạng thái thoải mái thong dong, nghiêm túc làm mỗi một việc đến tốt nhất.

Thị Hoài Minh trước kia nói với cô, mặc kệ chuyện gì, đã quyết định làm thì phải dốc hết toàn lực làm cho tốt nhất.

Khi vừa nghe thấy câu nói này, cô chỉ cảm thấy rất áp lực, cũng không nghe vào trong lòng, nhưng bây giờ câu nói này đã trong lúc vô tình trở thành nguyên tắc làm việc của cô, hơn nữa còn là kiểu tự nhiên, không mang theo áp lực nào.

Trong công việc làm nhẹ nhàng thong dong, cuộc sống tất nhiên cũng yên tâm thỏa mãn theo.

Trân Trân mỗi ngày đều tinh thần phấn chấn, rất có sức sống, ban ngày đi làm, tan tầm trở về còn có thể tiếp tục đọc sách học tập.

Mỗi lần học xong trở về đi ngủ, cô đều sẽ hôn Thị Hoài Minh một cái mới đi.

Bản thân cô thì rất vui vẻ hoan hỉ, nhưng Thị Hoài Minh lại càng ngày càng thống khổ.

Anh có đến mấy lần muốn đưa tay giữ chặt lấy Trân Trân, nhưng mà anh đều cố gắng nhịn được.

Hôm nay anh vẫn nhịn được, nhìn Trân Trân quay người ra khỏi phòng của anh, anh dựa vào trên ghế dựa, hơi ngước đầu lên, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Cuộc sống như vậy đến khi nào mới kết thúc đây!

Ngẫm lại lại nhịn không được hối hận.

Lúc trước làm sao anh lại không biết tốt xấu như vậy chứ.

Nghiệp chướng mà!
Bình Luận (0)
Comment