.
Chương 168 -
Kiến thức nhiều, đọc sách nhiều, góc độ và chiều sâu của thế giới quan cũng sẽ khác.
Đọc sách hết một đêm thì một ngày cũng kết thúc.
Nhìn thời gian trên đồng hồ báo thức một cái, Trân Trân kẹp lá cây ngân hạnh lên gập sách của mình lại, duỗi cái lưng hơi mỏi một chút rồi nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, lại đến giờ đi ngủ rồi."
Nói dứt lời ánh mắt cô liếc trúng một góc trên bàn đọc sách, chợt nhìn thấy bên cạnh một đống sách đặt tấm hình của cô.
Bởi vì bị sách chắn hơn phân nửa cho nên cô vẫn luôn không có chú ý tới khung hình này.
Nhìn thấy ảnh chân dung của mình, cô vội vươn tay lấy tới nhìn xem.
Ảnh chân dung cũng nhìn rất đẹp.
Cô nhìn một hồi rồi cười nói với Thị Hoài Minh: "Em lấy cái này về phòng nhé?"
Thị Hoài Minh trực tiếp đưa tay lấy lại, quả quyết từ chối: "Không được."
Trân Trân có chút sững sờ, "Vì sao chứ?"
Thị Hoài Minh đặt tấm ảnh về chỗ cũ, "Em cũng không ngủ cùng anh, còn không cho anh để hình của em?"
Nói xong nhìn về phía Trân Trân, "Ban đêm khi nhớ em ngủ không được anh sẽ nhìn hình của em."
Trân Trân bị anh nói đến nhịp tim đập hẫng đi nửa nhịp.
Cô né tránh ánh mắt của Thị Hoài Minh, không đòi tấm hình nữa, như thường lệ đứng dậy nói: "Vậy em trở về đi ngủ, ngủ ngon."
Thị Hoài Minh lại không để cô đi, đưa tay giữ chặt cô, nhìn cô hỏi: "Đêm nay không hôn một cái hả?"
Những đêm gần đây, Trân Trân đúng là sẽ hôn anh một cái mới trở về phòng.
Nhưng mà hiện tại anh trực tiếp hỏi ra như vậy thì cô rất ngại.
Thế là cô nhìn Thị Hoài Minh cười một cái, "Đêm nay không hôn."
Nhịp tim vẫn đập nhanh, Trân Trân nói xong lời này, lập tức muốn trở về phòng của mình.
Nhưng cô còn chưa kịp quay người, trên tay Thị Hoài Minh bỗng nhiên dùng sức, kéo cô đến trước mặt mình đồng thời trực tiếp đứng lên ôm cô đặt cô ngồi ở trên bàn viết chữ.
Cả người anh chắn ở trước mặt Trân Trân, mặt cũng sát lại trước mắt cô.
Trân Trân vô thức nín thở, ngồi không dám động đậy.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian trôi qua, màu sắc nơi đáy mắt Thị Hoài Minh càng ngày càng đậm.
Anh nhìn vào mắt Trân Trân, chợt thấp giọng gọi cô: "Lâm Trân Trân."
Trân Trân vẫn không dám động, nín thở đáp lại lời anh: "Ừm."
Ánh mắt Thị Hoài Minh mềm nhũn, bên trong giọng nói như có một hạt cát mài qua, "Em dự định. . . Còn muốn tra tấn anh bao lâu nữa?"
Bị mùi hương trên người anh bao phủ, Trân Trân không địch lại giọng nói và ánh mắt của anh, vô thức né về phía sau.
Cô chống đỡ hơi thở, đè ép nhịp tim, nhìn anh nhỏ giọng nói: "Em không có đánh anh, cũng không có mắng anh, hung dữ với anh, không có không cho anh ăn cơm. . . Em. . . Em hình như không có tra tấn anh. . ."
Hiện tại ngay cả trợn mắt nói dối cũng biết.
Thị Hoài Minh nhìn cô, khóe miệng nhịn không được tràn ra chút ý cười.
Anh nhìn Trân Trân một hồi mới nói: "Hiện tại anh cho ba giây để mở cửa phòng của anh, nếu như em đi không được thì anh sẽ hôn em."
Nói xong không đợi Trân Trân nói chuyện, anh trực tiếp bắt đầu tính: "Ba. . ."
Trân Trân còn có chút mơ hồ, nghe anh trực tiếp bắt đầu đếm số, cô ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, vô thức nhảy xuống bàn viết chữ, chui ra khỏi khe hở giữa anh và bàn mà chạy ra bên ngoài.
Nhưng sau khi chui ra được vừa mới bước một bước, Thị Hoài Minh đã đếm tới một.
Anh đưa tay chồm tới ôm cô trở về trên bàn viết chữ, không cho cô thêm chút thời gian phản ứng nào, bàn tay nắm lấy phần gáy của cô, cúi đầu hôn cô.
Trân Trân khẩn trương đến mức hụt hơi muốn hít thở, miệng hơi hé ra, anh trực tiếp quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Trân Trân có phần bị sự nhiệt tình cháy bỏng của anh làm cho hoảng sợ.
Cô lại không tự giác rụt người về phía sau, Thị Hoài Minh lại đưa tay ôm lấy eo của cô, bàn tay có chút xiết ôm cô vào trong ngực của anh, để cô không chỗ trốn, để cô thả lỏng hơi thỏ và thần kinh, hoàn toàn tiếp nhận anh.
Trân Trân bị một đám lửa hừng hực vây lấy, ý thức rất nhanh liền mơ hồ.
Hơi thở bị cuốn sạch, cô không biết mình hít thở ở đâu, cũng không biết nhịp tim đập của mình ở đâu.
Cô vô lực nắm lấy quần áo trước ngực Thị Hoài Minh, từ đầu lưỡi đến đầu ngón tay đều tê dại.
Lý trí yếu đuối lập tức bị đánh tan, Thị Hoài Minh vào thời khắc mình sắp mất khống chế kịp thời buông Trân Trân ra.
Anh không dám nhìn cô nữa, nhắm mắt hôn lên bên tai cô, cố nhịn một lát, thấp giọng nói một câu: "Đêm nay đi ngủ nhớ khóa kỹ cho kỹ."