.
Chương 169 -
Về đến phòng, đóng cửa lại, Trân Trân chôn mặt tựa người ở trên ván cửa, tay che ngực hòa hoãn một hồi lâu.
Trong phòng đèn điện không mở lên, trong bóng đêm đen nhánh cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ.
Trân Trân không biết mới vừa rồi mình làm sao trở về.
Cả người cô hiện tại còn đang mơ mơ hồ hồ, không năng lực suy tính rõ ràng.
Chờ nhịp tim và hô hấp đều hòa hoãn lại, Trân Trân quay người đi về phía giường.
Cô vẫn không có mở đèn lên, ở bên trong bóng tối mò mẫn đi đến bên giường nằm xuống, ngửa mặt phát ngốc.
Bóng đêm thăm thẳm, thần kinh hưng phấn, cơn buồn ngủ chậm chạp không tới.
Trân Trân nằm trên giường lăn qua lộn lại rất nhiều lần mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.
Sau khi ngủ không biết bao lâu, cô chợt mơ hồ nghe thấy cửa phòng của mình mở ra. Chỉ chốc lát sau, cái người quen thuộc kia nằm xuống ở bên người cô, dán ở bên tai cô thấp giọng hỏi cô: "Không phải bảo em khóa cửa kỹ sao?"
Ý thức của Trân Trân còn chưa kịp tỉnh táo đã lâm vào bên trong một mảnh nóng hổi.
Cô bị anh vây ở trong ngực đòi hỏi, nước bọt không kịp nuốt xuống, cảm thấy không thở nổi hết lần này đến lần khác.
Trên ngón tay của anh giống đốt lên những ngọn lửa nhỏ bé, từng chút từng chút nhóm lửa trên người cô.
Ngay khi Trân Trân nhịn không được muốn khóc, cô bị một tiếng đóng cửa không nặng làm cho bỗng nhiên bừng tỉnh.
Giấc mơ tan đi, cô mở to mắt sửng sốt một hồi, sau đó khuôn mặt trong nháy mắt đỏ thành quả hồng.
Trời ạ, làm sao cô lại mơ giấc mơ như thế.
Cô vội vàng kéo chăn lên phủ kín đầu mình.
Được một hồi, Trân Trân lại mạnh mẽ kéo chăn xuống, rời giường thu dọn chăn mền.
Thu dọn xong đi rửa mặt, cô trở về ngồi vào trước gương chải đầu thắt bím tóc, chỉ coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Dù sao là giấc mơ của cô, cũng không có người khác biết.
Bím tóc vừa thắt xong thì trên cửa vang lên tiếng đập cửa.
Nghe lực đạo và tiết tấu của tiếng gõ cửa này, chính là Lý Sảng.
Trân Trân cầm phiếu lương thực và hộp cơm đi mở cửa, quả nhiên thấy Lý Sảng đứng ở bên ngoài.
Hai người cũng không cần chào hỏi dư thừa, rất là ăn ý cùng nhau đi đến nhà ăn mua cơm.
Trên đường đi, Trân Trân vô thức nhìn bụng Lý Sảng một cái.
Trong lòng đột nhiên có chút hiếu kì, cô liền hỏi một câu: "Chị dâu, mang thai đến cùng là cảm giác thế nào ạ?"
Nghe cô hỏi như vậy, Lý Sảng nhìn về phía cô cười một chút, "Làm sao? Định sinh đứa nhỏ hả?"
Trân Trân bị hỏi đến có chút ngượng ngùng, cũng cười một chút, "Chính là tò mò hỏi một chút thôi."
Lý Sảng vẫn là cười, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Em và Thị Hoài Minh đã xảy ra chuyện kia chưa?"
Hai người bọn họ từ nông thôn trở về cũng đã một khoảng thời gian, từ sau khi từ nông thôn trở về, Thị Hoài Minh đối xử với Trân Trân đều là muôn vàn thương yêu săn sóc, không có để cho cô tổn thương đa nghi nữa, theo lý thuyết giữa hai người sớm đã gạo nấu thành cơm mới phải.
Mỗi ngày ở cùng một chỗ như thế, đối với nam nữ đã trưởng thành lại còn thành hôn với làm sao có thể chịu được?
Mà Trân Trân nghe được lời này, trong đầu lóe lên giấc mơ tối qua của mình.
Bên trên gò má cô đỏ hây hây, lắc đầu với Lý Sảng, nhỏ giọng trả lời: "Còn chưa ạ."
Lý Sảng thật sự có chút bất ngờ, "Cậu ta nhịn được hả?"
Tiếng nói của Trân Trân càng nhỏ hơn: "Hình như sắp nhịn không được rồi..."
Vừa vặn đến nhà ăn, khóe miệng Lý Sảng mỉm cười không nói tiếp chủ đề vừa nãy nữa.
Mua cơm xong đi ra khỏi nhà ăn trở về, nhìn thấy trên đường không có người, cô ấy lại nhỏ giọng tiếp tục chủ đề ban nãy: "Cho nên bây giờ em dự định sẽ tiếp nhận cậu ta à?"
Trân Trân hơi do dự một hồi, ăn ngay nói thật: "Em còn có chút sợ hãi..."
Lần đầu tiên mà, Lý Sảng có thể hiểu được, nhưng cô ấy nói với Trân Trân lại là: "Cái này có cái gì phải sợ hãi, giữa trưa cơm nước xong xuôi em tới nhà của chị, chị dạy em một chút, coi như dạy lớp sinh lí cho em."
Trân Trân gật đầu: "Vâng ạ."