.
Chương 175 -
Hiện tại căn phòng này đã là phòng của hai người Trân Trân và Thị Hoài Minh, đệm chăn đã sớm đổi thành màu trắng hồng mềm mại, trên bàn học có thêm gương lược và kem dưỡng da, trong ngăn kéo có rất nhiều dây buộc tóc và kẹp tóc.
Thị Hoài Minh lên giường trước, Trân Trân tắt đèn bàn, sau bò lên giường, lần mò tiến vào trong chăn.
Cô mới vừa nằm vào, đã bị Thị Hoài Minh duỗi tay kéo vòng trong lòng.
Lúc hai người bọn họ mới vừa ngủ chung, tuy rằng Thị Hoài Minh vẫn luôn kiềm chế, nhưng mỗi ngày cứ trêu đùa Trân Trân không thôi. Có lúc không kiềm chế được, lăn lộn đến quá nửa đêm.
Thực sự không chịu nổi, sau đó Trân Trân ra quy định với anh, ba ngày một lần.
Hôm nay không phải ngày quy định, Thị Hoài Minh đương nhiên không làm gì, chỉ ôm Trân Trân ngủ.
Người trong ngực mềm mại thơm ngon, tuy rằng trong cơ thể kích động, nhưng trong lòng lại tràn đầy thỏa mãn.
Hai người nằm nói chuyện mấy câu đơn giản, Thị Hoài Minh đã ngủ thiếp đi trước.
Trân Trân vốn cùng ngủ thiếp đi với anh, nhưng hôm nay cô nhớ rõ một chút chuyện, nên không ngủ như bình thường.
Cô nằm do dự một hồi, sau đó vén chăn lên lặng lẽ đứng dậy, đi đến ngăn kéo bàn học lấy quyển sách cùng đèn pin cầm tay. Lấy xong trở lại trong chăn nằm xuống, cô quay lưng với Thị Hoài Minh, trực tiếp nằm xuống bắt đầu đọc sách.
Dưới ánh đèn trắng như tuyết của đèn pin, cô từ từ lật trang sách trong tay.
Lúc xem xong hai trang giấy, Thị Hoài Minh đột nhiên lại duỗi tay vòng qua eo cô, kéo cô vào trong lồng ngực.
Sau khi Trân Trân bị kéo vào trong lòng anh, theo bản năng nín thở, không có lên tiếng.
Chốc lát, cô thấy Thị Hoài Minh cũng không có lên tiếng, bèn tiếp tục xem.
Nhưng lần này mới đọc hai hàng, bên tai chợt vang lên âm thanh ngái ngủ của anh: "Đang xem cái gì vậy?"
Đây là âm thanh mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, mang theo giọng mũi, lười biếng còn có hơi trầm.
"…"
Trân Trân phản ứng rất nhanh, vội vã nhét sách và đèn pin vào trong chăn, làm bộ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi nhét đèn pin vào trong chăn, cô còn mò mẫm tắt đèn đi.
Nhưng Thị Hoài Minh cũng không có coi như không có gì xảy ra.
Anh trực tiếp lấy sách và đèn pin trong tay Trân Trân ra, ôm cô vào trong ngực, mở đèn pin lên, liếc mắt nhìn bìa sách, sau đó lên tiếng hỏi: "Ai đưa sách cho em?"
Trân Trân sờ môi không nói lời nào.
Thị Hoài Minh tiện tay lật ra một tờ, dùng âm thanh mới vừa tỉnh ngủ của anh đọc một cách chậm rãi: "Trong đêm tối ẩn giấu tất cả động tác, anh đánh bạo, lấy tay đặt ở nơi rất gần cánh tay xinh đẹp không có quần áo che lại. Anh tâm hoảng ý loạn, tâm thần không yên, gan to bằng trời, càng kề sát gò má lên cánh tay xinh đẹp, in vết hôn của anh ở bên trên…"
Nghe thấy anh đọc thẳng ra như vậy, Trân Trân lập tức vùi mặt vào trong chăn.
Thị Hoài Minh không có dừng, tay cầm đèn pin lại lật một trang, tiếp tục đọc: "Mọi người mới vừa ngồi vào chỗ của mình trong vườn hoa, Julien không chờ bầu trời hoàn toàn tối đen, đã kề sát miệng vào lỗ tai phu nhân Delaine, không quan tâm đến sẽ khiến danh dự cô bị tổn hại nặng nề, nói với cô, phu nhân, hai giờ đêm, ta muốn đến phòng ngài, ta có chuyện muốn nói với ngài…"
Thị Hoài Minh đột nhiên không đọc nữa mà ghé miệng vào bên tai Trân Trân, dùng thanh âm rất thấp hỏi cô: "Hai giờ đêm Julien này đến phòng của phu nhân, muốn nói gì với phu nhân?"
Trân Trân mắc cỡ chết đi được, trực tiếp kéo chăn che lại đầu, "Em không biết."
Thị Hoài Minh để sách và đèn pin qua một bên.
Anh ôm Trân Trân xoay người cô lại, để cô đối mặt với anh.
Nhưng Trân Trân căn bản không nhìn anh, vẫn nhét đầu vào trong chăn, lần này ủi vào trong lòng anh.
Thị Hoài Minh nắm cằm của cô, nâng mặt cô lên, nhìn con mắt của cô nói: "Vậy để anh nói cho em biết nhé?"
Trân Trân vừa định nói không cần, miệng đã bị anh cúi đầu ngăn chặn.
Nụ hôn ướt đẫm rơi xuống trên xương quai xanh.
Trân Trân nghiêng mặt đỏ bừng vùi vào trong gối, giữ lấy sợi lý trí cuối cùng, "Em không muốn biết…"
Thị Hoài Minh càng hôn xuống dưới, hô hấp nặng nề, "Vậy tại sao đọc đến không chịu ngủ?"
Trân Trân mạnh mẽ cắn môi.
Một sợi lý trí cuối cùng cũng bị nhấn chìm…