Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 178

. Chương 178 -
Ngô Đại Phượng đặt công việc may vá thêu thùa xuống, đứng dậy vào bếp thắt tạp dề chuẩn bị nấu ăn.

Nhưng vừa mặc tạp dề vào, cô ta lại không nhịn được bắt đầu lẩm bẩm trong lòng. Đứng nói thầm như vậy một lúc, Ngô Đại Phượng chợt chạy đến hỏi lão Chu một câu: "Chủ nhật cũng không có việc gì phải bận rộn, sao anh lại không biết giúp em làm một chút việc nhà đi?"

Lão Chu nghe lời này, theo bản năng vô thức sững sờ một chút, cảm giác mình vừa nghe lầm.

Anh ta nhìn Ngô Đại Phượng, vẻ mặt vặn vẹo khó chịu hỏi: "Cô vừa nói cái gì?"

Trong lòng Ngô Đại Phượng không có tự tin, giọng nói vô cùng miễn cưỡng: "Em nói… Anh không có việc gì phải làm, tại sao lại không thể giúp em làm chút việc nhà chứ?"

Nghe đến lần thứ hai, khẳng định mình không nghe lầm, lão Chu lập tức cau mày, giọng điệu tức giận nói: "Sao đột nhiên bây giờ cô lại phát điên vậy? Tôi ngày nào cũng phải làm lụng vất vả bên ngoài để nuôi cả gia đình, mệt gần chết, trở về còn phải làm việc nhà? Tôi cưới cô về để làm cái gì? Là để biến cô thành bà nội rồi cúng bái hầu hạ hay sao? Tôi thấy hình như cô sống dễ chịu thoải mái quá nên không biết trời cao đất rộng là gì nữa rồi! Cô cho rằng thời gian qua mình sống bằng cái gì, không phải là ông đây lấy mạng đổi lấy sao! Nếu cô cảm thấy suốt thời gian qua tôi để cô thiếu thốn thì lập tức thu dọn hành lý, trở về vùng nông thôn ngay!"

Ngô Đại Phượng bị anh ta dạy cho một bài học, bả vai co rút lại, cũng cảm thấy bản thân mình là nóng não phát điên rồi.

Nhìn sắc mặt lão Chu, cô ta không dám lên tiếng nói gì nữa, lập tức ngậm miệng trở về phòng bếp nấu cơm.

Lúc Trân Trân đưa Hạ Tử Nhiên về, cũng đã gần đến giờ làm bữa trưa.

Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Tử Nhiên đi vào nhà, nói với cậu bé: "Tử Nhiên, cha cháu vừa đưa mẹ cháu đến bệnh viện, bây giờ cũng gần đến trưa rồi, thím không đưa cháu đến bệnh viện nữa, cháu ở lại nhà thím ăn cơm trước, sau khi cơm nước xong xuôi thím sẽ dẫn cháu đến bệnh viện thăm mẹ, có được hay không?"

Hạ Tử Nhiên có chút vui vẻ hỏi Trân Trân: "Em gái kia của cháu đã ra đời chưa ạ?"

Trân Trân đưa mắt nhìn cậu bé, mở miệng nói: "Chúng ta ăn cơm trước đã, ăn xong rồi đến bệnh viện, lúc đó chắc là đã sinh rồi."

Hạ Tử Nhiên gật đầu với Trân Trân: "Được ạ thím."

Khi Trân Trân dắt Hạ Tử Nhiên vào trong nhà, Thị Hoài Minh đã thái xong hết củ cải.

Anh trải củ cải đã thái lát vào trong một cái giỏ trúc phẳng lớn, phơi khô dưới ánh nắng mặt trời, Trân Trân dọn dẹp trong phòng bếp rồi bắt đầu làm cơm trưa, Thị Hoài Minh sau khi đi vào thì vừa nói chuyện với cô, vừa giúp cô một tay.

Vo gạo nấu cơm, xào ba đĩa đồ ăn và nấu một tô canh.

Trân Trân bỏ vài miếng thịt ba chỉ vào chiên trong dầu, sau đó cho một đĩa bắp cải thái nhỏ vào.

Tiếp đến, cô chiên một đĩa mướp xào trứng tráng, một đĩa ngó sen chua ngọt và một bát lớn canh cà chua trứng.

Sau khi dọn hết thức ăn lên bàn, Hạ Tử Nhiên ngồi cạnh bàn oa lên một tiếng nói: "Thím, cơm thím làm thơm quá đi."

Ngày nào cậu nhóc cũng phải ăn đồ ăn trong nhà ăn, ăn tới ăn lui mấy món kia, Hà Tử Nhiên cảm thấy sắp ngán chết rồi.

Trân Trân thấy cậu nhóc rất thèm ăn, cười nói: "Thích thì ăn nhiều một chút nhé."

"Dạ!" Hà Tử Nhiên dùng sức gật đầu, há miệng ăn liền một miếng đồ ăn lớn, cộng thêm một miếng cơm lớn.

Bây giờ cậu bé vẫn dùng thìa để ăn cơm, nên cứ ăn từng miếng lớn một.

Thị Hoài Minh thấy Hà Tử Nhiên dùng thìa không xúc được đồ ăn, lập tức gắp mấy đũa vào trong bát của cậu bé.

Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh và Hà Tử Nhiên, nghĩ thầm nếu như bọn họ có con thì chắc cũng sẽ như thế này.

Chỉ là không biết bọn họ sẽ sinh ra đứa trẻ như thế nào, sẽ giống Thị Hoài Minh hơn một chút hay sẽ giống cô hơn một chút. Nghĩ đến việc hai người họ cùng nhau tạo ra một sinh mạng nhỏ hoàn toàn mới, Trân Trân lập tức sinh ra một loại cảm giác gì đó vô cùng tuyệt vời kỳ lạ.

Dưới sự chăm sóc của Thị Hoài Minh, Hà Tử Nhiên đã ăn no cơm, lại uống thêm nửa bát canh nữa.

Cậu bé ăn xong dựa vào trên ghế, sờ sờ lên cái bụng nhỏ của mình nói: "A, cháu ăn no quá rồi."

Trân Trân nhìn cậu bé rồi bật cười, lên tiếng nói: "Cháu đáng yêu quá."

Hà Tử Nhiên lập tức ngồi thẳng dậy: "Thím à, cháu là con trai, thím không được nói con trai đáng yêu đâu ạ."

Trân Trân nhìn cậu nhóc hỏi: "Vậy con trai thì nên nói gì?"

Hà Tử Nhiên suy nghĩ một chút: "Dù sao cũng không thể nói là đáng yêu được đâu."

Sau khi Trân Trân và Thị Hoài Minh cùng với Hà Tử Nhiên ăn cơm trưa xong.

Thị Hoài Minh đứng dậy thu dọn bàn ăn và bát đũa, Trân Trân thì lấy cơm vào một hộp đồ ăn, sau đó bỏ trứng gà đường đỏ vừa nấu xong vào, đậy kín hộp cơm lại, cho vào túi rồi mang theo Hà Tử Nhiên đến bệnh viện.
Bình Luận (0)
Comment