.
Chương 177 -
Lý Sảng đang dựa vào ghế sa lông, hai tay ôm lấy bụng của mình, nhìn thấy Trân Trân thì chịu đựng cơn đau, lên tiếng nói: "Tiểu Miên Hoa, phiền em để ý Tử Nhiên giúp chị."
Trân Trân tiến đến cùng Hà Thạc đỡ cô ấy dậy, nói với cô ấy: "Chị yên tâm đi, Tử Nhiên cứ giao cho em."
Hai người đỡ Lý Sảng ra bên ngoài, sau đó vịn cô ấy ngồi xuống xe.
Thị Hoài Minh giúp cầm đồ đạc để hết lên xe.
Hà Thạc không do dự nhiều, trực tiếp lên xe lái đến bệnh viện.
Nhìn chiếc xe jeep đi xa dần, Trân Trân định xoay người đi tìm Hà Tử Nhiên, nhưng lại đụng phải Ngô Đại Phượng đang chạy tới.
Cô ta rất tò mò kéo Trân Trân hỏi: "Lý Sảng bị làm sao thế? Có phải là sắp sinh rồi hay không?"
Trân Trân gật gật đầu với cô ta: "Chị ấy bị đau bụng."
Ngô Đại Phượng nói: "Đau bụng thì chắc là sắp sinh, mà đây là đứa thứ hai rồi, có lẽ đến bệnh viện một lát là ra thôi."
Sinh con là chuyện trọng đại của đời người, nhưng kể ra cũng bình thường.
Ngô Đại Phượng nói qua loa hai câu rồi không hỏi nữa, quay đầu trông thấy Thị Hoài Minh đang mặc tạp dề trên người, sự chú ý của cô ta lập tức chuyển hết qua Thị Hoài Minh, đột nhiên cười nói: "Ôi, đồng chí Thị, người như cậu sao lại đeo tạp dề thế kia?"
Thị Hoài Minh thật sự cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, chỉ trả lời ngắn gọn: "Tôi thái củ cải ở nhà để chuẩn bị làm củ cải muối."
Ngô Đại Phượng vẫn vừa cười vừa nói: "Ôi, đây là công việc mà một người phụ nữ nên làm, sao cậu lại đi làm loại chuyện này?"
Vừa nói vừa nhìn về phía Trân Trân: "Trân Trân em cũng thật là, sao lại để cho đàn ông làm những công việc này ở nhà? Nhất là người đàn ông của chúng ta nữa, tay của bọn họ dùng để cầm súng chứ không phải dao làm bếp đâu."
Trân Trân còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Thị Hoài Minh đã nói tiếp: “Chị à, tay của đàn ông có thể cầm súng để bảo vệ đất nước, cũng có thể cầm dao làm bếp để chăm sóc vợ con, cho dù là vì đất nước hay là vì gia đình, thì đó cũng là trách nhiệm của một người đàn ông, đều là những chuyện nên làm đó chị."
Không ngờ Thị Hoài Minh lại mở miệng nói thay Trân Trân.
Nụ cười trên mặt Ngô Đại Phượng hơi cứng lại: "Thật... thật vậy à?"
Đây cũng là lần đầu tiên cô ta nghe thấy những lời như vậy từ miệng một người đàn ông, điều này cũng thực sự quá kỳ lạ rồi đi.
Nếu là loại đàn ông vô dụng không có tiền đồ thì thôi đi, nhưng Thị Hoài Minh lại là một người muốn năng lực có năng lực, muốn tiền đồ có tiền đồ.
Một người đàn ông như vậy mà lại tình nguyện sẵn sàng về nhà đeo tạp dề, cầm dao làm bếp để làm việc nhà, còn nói đây là việc nên làm.
Không biết biểu cảm trên khuôn mặt của Ngô Đại Phượng là có ý gì.
Thị Hoài Minh vẫn nhìn cô ta, trả lời một câu: "Vâng, chị dâu."
Ngô Đại Phượng lại cười to hơn: "Chắc là đúng vậy rồi..."
Nói xong, cô ta lại bổ sung thêm một câu: "Trân Trân thật may mắn khi gặp được một người đàn ông như cậu."
Bởi vì có sự giúp đỡ của Thị Hoài Minh, nên Trân Trân ở bên cạnh hoàn toàn không phải tham gia vào chủ đề này.
Chờ sau khi Thị Hoài Minh và Ngô Đại Phượng nói chuyện xong, cô mới lên tiếng nói: "Chị dâu, em phải đi tìm Tử Nhiên."
Nói dứt lời, Trân Trân lập tức xoay người đi tìm Hà Tử Nhiên, còn Thị Hoài Minh ại về nhà tiếp tục thái củ cải.
Mọi người đều giải tán, đương nhiên Ngô Đại Phong cũng đi về nhà mình.
Cô ta về đến nhà thì lại ngồi xuống thêu thùa may vá.
Vừa làm vừa lẩm bẩm trong lòng, Trân Trân đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ lúc vừa tới thành phố rồi, khi đó Trân Trân vừa giản dị vừa chăm chỉ, vô cùng đơn giản đáng yêu, nhưng Trân Trân của bây giờ lại vừa yếu ớt vừa tùy hứng, một chút đơn thuần chất phác cũng không còn nữa.
Nhưng tại sao Trân Trân lại trở thành như bây giờ, một trong những nguyên nhân tự nhiên là do bị ảnh hưởng bởi Lý Sảng, còn về phần lý do khác, nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn là do bị Thị Hoài Minh chiều quen rồi.
Kể từ khi Thị Hoài Minh về quê đón Trân Trân trở lại, anh thật sự đã quá nuông chiều cô.
Cô ta thật sự không ngờ một người có vẻ ngoài vừa lạnh lùng vừa khó tính như Thị Hoài Minh, hoá ra lại chiều chuộng vợ mình đến vậy.
Hà Thạc không quan tâm đến việc Lý Sảng có nấu ăn để ý nhà cửa hay không, cô ta đã cảm rất kỳ lạ rồi, kết quả lại không ngờ Thị Hoài Minh còn kỳ lạ hơn cả Hà Thạc, thế mà lại mặc tạp dề cầm dao phay chui vào trong bếp, để vợ mình tay không nhàn rỗi ngồi chơi.
Trong nội tâm Ngô Đại Phượng vốn nghĩ thầm, những người phụ nữ như Lý Sảng và Trân Trân này, đúng là không tưởng tượng nổi.
Nhưng nghĩ thầm thế thì nghĩ thầm, trong lòng cô ta vẫn không nhịn được, đột nhiên dâng lên một cảm giác chua xót.
Đều là phụ nữ với nhau, sao hai người họ lại có thể sinh sống thoải mái đến vậy?
Trong khi cô ta đang chua xót, lão Chu và bốn đứa bé con đều lần lượt trở về.