Nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, Thị Hoài Hà không kìm nén nữa, nhìn Chung Mẫn Phân nói: "Mẹ, mẹ có thấy không?"
Chung Mẫn Phân đã già rồi, Thị Hoài Hà giày vò như vậy thật sự rất mệt mỏi.
Bà chuẩn lên giường nghỉ ngơi, trả lời Thị Hoài Hà một câu: "Thấy cái gì?"
Thị Hoài Hà lại hơi mở to mắt: "Mẹ nói xem mẹ vừa thấy cái gì! Hoài Minh đến trạm xe lửa đón chúng ta, về đến nhà lại đi mua cơm, cơm nước xong xuôi lại cọ nồi rửa chén, sau đó còn chuyển giường dọn giường, làm một mạch đến tận lúc ra cửa không nghỉ tí nào, Lâm Trân Trân thì chẳng làm gì hết."
Chung Mẫn Phân lên giường chuẩn bị nằm xuống: "Không phải tại vì Trân Trân sắp sinh sao?"
Thị Hoài Hà: "Sắp sinh thì làm sao? Lúc con sắp sinh vẫn còn xuống ruộng làm việc ấy, ngay cả cái bát nó cũng không rửa được?"
Chung Mẫn Phân chợt nhìn về phía cô ta hỏi: "Con tới đây làm gì?"
Thị Hoài Hà nói: "Đương nhiên là con tới thăm người thân, đến nhà em trai ruột rồi."
Chung Mẫn Phân nói: "Lúc đầu mẹ không muốn đưa con theo, là con nhất định đòi theo tới để hưởng phúc, học hỏi thêm kiến thức, mẹ thấy Trân Trân cũng sắp sinh, ở cữ có nhiều người giúp đỡ cũng tốt. Nếu con đã đến thì nên giúp đỡ chúng nó làm việc chứ không phải làm khách để được người ta hầu hạ đâu."
Những lời này trước đó bà đã nói qua.
Thị Hoài Hà nhìn Chung Mẫn Phân nói: "Nhưng nó đã sinh đâu mẹ?"
Chung Mẫn Phân: "À, vì con bé chưa sinh nên con muốn con bé hầu hạ mình với cái bụng lớn đó à?"
Thị Hoài Hà: "Mẹ là mẹ chồng nó, con là chị chồng nó, chúng ta vừa mới tới đây, đó không phải là việc nên làm sao?"
Chung Mẫn Phân nằm xuống nhắm mắt lại: "Nếu con mang danh nghĩa chị chồng tới đây thì phải giúp đỡ, còn tới làm bà nội người ta thì mau về nhà đi."
Thị Hoài Hà nghe lời này có chút không thoải mái: "Mẹ, tại sao mẹ luôn hướng cùi chỏ ra quan tâm người ngoài vậy?"
Chung Mẫn Phân vẫn nhắm mắt, chậm rãi nói: "Nếu con muốn sống cuộc sống tốt đẹp ở đây thêm vài ngày nữa, tốt hơn hết là nên nói ít lại."
Thị Hoài Hà vẫn ngồi ở mép giường: "Tại sao con đến nhà em trai ruột mình mà cũng không thể nói chuyện?"
Chung Mẫn Phân: "Nói nhiều sai nhiều, gây chuyện làm người ta ghét."
Thị Hoài Hà: "Ai ghét cơ? Lâm Trân Trân? Nó dựa vào cái gì mà ghét con?"
Chung Mẫn Phân còn chưa kịp mở miệng, Thị Hoài Hà đã không nhịn được nói tiếp: "Nó có tư cách gì? Mẹ là mẹ ruột của Hoài Minh, con là chị hai ruột của nó, sao chúng ta phải nhìn mặt Lâm Trân Trân mà sống ở đây chứ? Đây là đạo lý gì vậy ạ? Nó mang thai thì biến thành bà nội hay sao?"
Chung Mẫn Phân: "Với tính khí của Trân Trân, con bé có thái độ ra mặt cho con nhìn hay không? Con không bắt nạt con bé là tốt lắm rồi. Hoài Minh thương con bé là chuyện của Hoài Minh, bị ảnh hưởng cũng là Hoài Minh, chẳng liên quan gì đến con, đừng có rảnh rỗi đi quản chuyện vợ chồng nhà người ta nữa."
Giọng điệu của Thị Hoài Hà có chút lo lắng: "Sao lại là chuyện của người ta chứ mẹ, nó là con trai của mẹ, là em trai của con, thấy nó bận rộn trong trong ngoài ngoài như vậy, mẹ không cảm thấy đau lòng sao?"
Chung Mẫn Phân: "Mẹ không thấy đau lòng."
Thị Hoài Hà: "..."
Được thôi, coi như người chị ruột như cô ta xen vào chuyện của người khác.
Mẹ ruột còn không đau lòng thì người làm chị như cô ta đau cái quái gì chứ, đúng thật là.
Trân Trân và Lý Sảng sóng vai đi làm cùng nhau.
Lý Sảng hỏi Trân Trân: "Có phải mẹ chồng em đến đây rồi không?"
Trân Trân ừm một tiếng: "Mới đến buổi trưa, bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi."
Lý Sảng lại quan tâm hỏi: “Lúc ở quê mẹ chồng đối xử với em như thế nào?”
Trân Trân nói: "Mẹ chồng em đối xử với em rất tốt, giống như mẹ ruột của em vậy."
Lý Sảng: "Thế thì tốt, nếu không mà ở chung chắc chắn sẽ loạn um xùm lên mất."
Trân Trân cười một tiếng: "Mẹ chồng và em chắc chắn sẽ không loạn như vậy đâu."
Dứt lời cô đột nhiên nghĩ đến Thị Hoài Hà.
Nhưng ngẫm lại Thị Hoài Hà chỉ đến đây để thăm người thân, sẽ không ở lại lâu, trong lòng Trân Trân cũng không có nhiều lo lắng.
Dù sao cũng chỉ cần lịch sự giữ một khoảng cách thích hợp với cô ta là được rồi.