Nói xong, anh cầm phiếu lương thực và hộp cơm đi ra nhà ăn.
Trân Trân ngồi bên bàn, bàn tay đặt ở trên bụng theo thói quen.
Thị Hoài Hà và Chung Mẫn Phân chỉ tắm rửa sơ qua rồi nhanh chóng ra khỏi phòng tắm.
Ra đến nơi lại không thấy Thị Hoài Minh đâu, Thị Hoài Hà hỏi một câu: "Hoài Minh đâu?"
Trân Trân đưa tay vịn mép bàn đứng dậy khỏi ghế, nhìn Thị Hoài Hà nói: "Anh ba đi mua cơm, em không biết chị hai cũng tới nên chỉ lấy ba phần cơm, không đủ ăn."
Thị Hoài Hạ không hiểu ý cô lắm: "Mua cơm cái gì? Ở nhà không nấu cơm à?"
Trân Trân nhìn cô ta nói: "Trong trường học có nhà ăn, bên trong có cơm làm sẵn, muốn ăn cái gì thì đi lấy về là được rồi."
Còn có thể như thế nữa?
Thị Hoài Hà lại cảm khái: "Cuộc sống trong thành phố đúng là tiện lợi thật?"
Trân Trân không tiếp tục nói chuyện với cô ta mà quay người đi vào bếp lấy thức ăn.
Chung Mẫn Phân đi theo phía sau Trân Trân vào bếp, chờ đến khi Trân Trân mở nắp nồi nhôm ra, bà lập tức nói với cô: "Con đi nghỉ ngơi đi, để mẹ bưng ra cho."
Trân Trân không cho Chung Mẫn Phân bưng: "Mẹ, để con bưng cho, mẹ đi đường lâu như vậy chắc chắn sẽ rất mệt mỏi."
Chung Mẫn Phân nói: "Ngồi xe lửa thì mệt cái gì, để mẹ bưng cho."
Thị Hoài Hà cũng không thèm bưng hộ, nghe thấy Thị Hoài Minh trở về, cô ta lập tức vội vàng quay người đón lấy hộp cơm trong tay Thị Hoài Minh, nói: "Sao em lại chạy đi mua cơm làm gì, mới vừa đón bọn chị ở nhà ga về xong lại đi mua cơm, có thấy mệt không?"
Thị Hoài Minh nói câu 'không mệt' rồi đi vào bếp rửa tay lấy đũa.
Thấy anh lấy đũa đi ra, Thị Hoài Hà lại nói: "Ôi, em mau nghỉ ngơi đi!"
Trân Trân và Chung Mẫn Phân bày thức ăn lên bàn, Thị Hoài Minh cũng đặt đũa trong tay lên.
Liếc nhìn thức ăn bày trên bàn, Thị Hoài Hà lại gào to nói: "Má ơi! Nhìn như mâm cơm ăn Tết ấy?"
Thị Hoài Minh nhìn cô ta nói: "Bởi vì chị và mẹ đến nên em lấy thêm một chút đồ ăn mặn."
Thị Hoài Hà ngồi xuống cười nói: "Lần này chị đến coi như đáng giá rồi."
Thị Hoài Minh, Trân Trân và Chung Mẫn Phân, tất cả đều ngồi xuống cùng ăn.
Ba người bọn họ không nói nhiều, chỉ có Thị Hoài Hà là nói nhiều nhất, cứ một tí lại gào ầm lên cảm thán.
Chung Mẫn Phân vẫn nói với cô ta: "Nhìn con kìa, lại là cái dáng vẻ như chưa bao giờ thấy sự đời."
Thị Hoài Hà vẫn cười, hỏi ngược lại bà: "Vậy mẹ đã từng thấy sự đời như vậy chưa?"
Chung Mẫn Phân im lặng không nói lời nào trước câu hỏi của cô ta.
Trân Trân và Thị Hoài Minh đều cười cười, cũng không nói gì.
Cả Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Hà đều đói nên ăn uống rất nghiêm túc, sau khi cả bốn người cùng nhau ăn xong, Thị Hoài Minh lập tức đứng dậy dọn dẹp bát đĩa.
Thấy hành động này của anh, người khác không ai có phản ứng gì, nhưng Thị Hoài Hà lại kinh ngạc, mở to hai mắt nói: "Hoài Minh, em là một người đàn ông mà sao cái gì cũng làm thế? Mau mau bỏ xuống đi, đừng dọn dẹp nữa.”
Động tác trên tay của Thị Hoài Minh không dừng lại: "Không sao đâu ạ, chị và mẹ nghỉ ngơi một lát đi."
Chung Mẫn Phân không nói gì, đứng dậy giúp Thị Hoài Minh dọn dẹp, nhưng cuối cùng vẫn là Thị Hoài Minh thu dọn sạch sẽ.
Hai mắt Thị Hoài Hà mở to, hết nhìn Thị Hoài Minh lại nhìn Trân Trân.
Nhưng Trân Trân không nhìn cô ta mà nói với Chung Mẫn Phân: "Mẹ, để con dẫn mẹ vào phòng xem."
Thị Hoài Hà thật sự không thể hiểu nổi, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Bên trong đầu và ánh mắt của cô ta toàn là dấu hỏi chấm —— trên đời này còn có loại chuyện như vậy sao? Nàng dâu không làm bất cứ chuyện gì, tất cả việc nhà đều để cho đàn ông làm? Đã được đàn ông nuôi rồi còn để người ta phục vụ mình nữa? Lâm Trân Trân sao lại hên như vậy? Sao cô có thể phù hợp với một người như thế?
Thị Hoài Hà ở trước cái bàn sửng sốt một lúc lâu.
Lúc Thị Hoài Minh rửa xong bát đũa đi ra, cô ta vẫn còn ngồi bên cạnh cái bàn.
Thị Hoài Minh nhìn Thị Hoài Hà hỏi: "Chị hai, chị muốn ngủ một mình một phòng hay là ngủ chung phòng với mẹ?"
Thị Hoài Hà định thần lại, a một tiếng nói: "Ngủ cùng phòng với mẹ đi."
Thế là Thị Hoài Minh lại tiếp tục đi chuyển giường cho cô ta.
Anh chuyển chiếc giường đơn từ phòng khác sang phòng Chung Mẫn Phân, sắp xếp lại lần nữa, sau đó lấy ra một bộ chăn đệm sạch sẽ trải lên giường, hàng loạt thao tác được hoàn thành một mạch trong thời gian ngắn.