Nghe vậy, Thị Hoài Hà lại tò mò hỏi Ngô Đại Phong: "Chị dâu chị nói cho tôi biết một tí được không, tại sao con bé lại trở nên như vậy, dáng vẻ nũng nịu cả ngày, ai không biết còn tưởng nó là đại tiểu thư nhà ai ấy."
Ngô Đại Phượng cười một tiếng, hỏi Thị Hoài Hà: "Cô có thấy Lý Sảng ở nhà bên cạnh không?"
Thị Hoài Hà suy nghĩ một lúc, nhìn nhìn Ngô Đại Phượng hỏi: "Ai cơ? Cái người vừa đi làm cùng Trân Trân đấy á?"
Ngô Đại Phượng gật đầu với Thị Hoài Hà: "Chính là cô ấy."
Thị Hoài Hà nhìn chằm chằm vào Ngô Đại Phượng: "Sao vậy? Liên quan gì đến cô ấy?"
Ngô Đại Phượng nói: "Trân Trân bị cô ta đưa ra ngoài học cùng mình, cô nói xem có liên quan gì không? Lúc Trân Trân vừa mới đến đây, vừa chất phác vừa cần cù, còn đối xử với mọi người rất nhiệt tình ấm áp, nhưng sau này lại suốt ngày dính đến cô ta, nếu không ra ngoài ăn cơm uống rượu thì lại dạo phố mua đồ, ăn mặc lòe loẹt, thế nên mới biến thành dáng vẻ như bây giờ."
Thị Hoài Hà nghe vậy trợn to hai mắt: "Ra ngoài ăn cơm uống rượu?"
Ngô Đại Phượng gật đầu: "Mặc kệ chồng con ở nhà, mấy người phụ nữ hẹn nhau ra ngoài ăn cơm uống rượu, uống đến say khướt ra mới chịu về, đúng là không thể tưởng tượng nổi, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy qua chuyện đó."
Tròng mắt của Thị Hoài Hà như sắp lòi ra ngoài.
Nếu không được nghe Ngô Đại Phượng kể thì có gõ vỡ đầu cô ta cũng không tưởng tượng nổi loại chuyện như thế.
Cô ta kinh ngạc một lúc lâu, sau đó lại hỏi Ngô Đại Phượng: "Vậy thì chồng của Lý Sảng cũng mặc kệ cho cô ta làm vậy, Hoài Minh nhà tôi cũng không quản Lâm Trân Trân luôn?"
Ngô Đại Phượng nói: "Lý Sảng và chồng cô ta đều là người thành phố, anh ta vốn là một người sủng vợ tận trời, em trai cô có học thức, vậy mà cũng học theo chồng Lý Sảng, nếu không thì làm sao bây giờ Trân Trân lại như vậy được."
Cô ta cũng uống một ngụm nước trong chén, sau khi uống xong lại tiếp tục nói: "Mới đầu vừa tới đây, ngày nào Trân Trân cũng tự nấu cơm ở nhà, không có việc gì cũng mang sang chia cho chúng tôi một ít, mọi thứ trong nhà đều được thu dọn sạch sẽ. Dần dần về sau là không làm nữa, để đoàn trưởng Thị ở nhà mặc tạp dề cầm dao nấu ăn, còn cô ấy đứng cạnh nhìn, chúng tôi cũng không biết xấu hổ mà khuyên được. Tôi đã nói, đàn ông ở ngoài kiếm tiền nuôi gia đình mệt gần chết, về đến nhà không phải nên nghỉ ngơi một chút cho tốt sao?"
Thị Hoài Hà nghe vậy, lồng ngực phập phồng, tức muốn phát điên lên.
Cô ta không kìm được, phun ra một tràng: "Lâm Trân Trân cô ta dựa vào cái gì mà như thế? Cũng quá đáng lắm rồi, không thể chấp nhận được!"
Ngược lại giọng điệu Ngô Đại Phượng lại vô cùng bình thản, nhỏ nhẹ khuyên Thị Hoài Hà: "Cô cũng đừng tức giận như vậy, Trân Trân vẫn là một người rất tốt, chỉ là sau khi đến thành phố thì bị thế giới phồn hoa này mê hoặc thôi. Nói đến đây cũng là lỗi của tôi, tôi không thể khuyên nhủ cô ấy."
Thị Hoài Hà: "Nếu cô ta không chịu nghe lời khuyên thì chị có nói rách môi cũng vô dụng thôi!"
Phun trào đến mức cổ họng khô khốc, Thị Hoài Hà lại cầm chén lên uống nước.
Uống nước cho nhuận cuống họng, cô ta lại nói: "Chị dâu, chị không biết đấy thôi, cái con Lâm Trân Trân này chẳng xứng với Hoài Minh nhà chúng tôi tí nào, lúc trước nếu không phải mẹ tôi ép Hoài Minh cưới nó thì không biết bây giờ nó lấy đồ ăn ở đâu ra mà nuốt nữa. Nó cứ nhởn nhơ hưởng phúc như thế mà không biết ngại, bắt Hoài Minh nhà chúng tôi làm trâu làm ngựa cho nó. Cho nó vào thành phố để nó hầu hạ Hoài Minh, thế mà nó giỏi thật, đã không hầu hạ Hoài Minh được tí nào, lại còn tự biến mình thành bà cố, đúng là giỏi thật!"
Ngô Đại Phượng đổ đầy nước cho Thị Hoài Hà, lại nói tiếp với cô ta: "Cô đừng tức giận, vợ chồng bọn họ thấy tốt là được rồi."