Hai người nói chuyện ăn ý, nhất là nói xấu người khác, thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã đến giữa trưa rồi.
Nhìn thấy Lý Sảnh và Trân Trân tan làm trở về, Ngô Đại Phượng mới chợt nhận ra, ôi một tiếng nói: "Tôi không nói chuyện với cô được nữa, bọn họ đều tan lam hết rồi, thế mà tôi vẫn chưa nấu cơm."
Làm mất thời gian của Ngô Đại Phượng, Thị Hoài Hà vội vàng nói: "Chị dâu, thật xin lỗi."
Ngô Đại Phượng cũng không có ý trách móc Thị Hoài Hà, chỉ nói: "Không sao, không sao, vẫn là chúng ta hợp nhau quá, không thì tôi cũng không quên nấu cơm. Bây giờ tôi đi nấu cơm trước, khi nào rảnh rỗi rồi nói chuyện với cô sau."
Thị Hoài Hà đáp lại một tiếng rồi đi về nhà.
Về đến nơi cô ta gõ cổng, người ra mở cửa lại là Trân Trân.
Cô ta thấy mặt Trân Trân đen lại, không nói không rằng trực tiếp đi thẳng vào nhà.
Đương nhiên Trân Trân cũng không mở miệng nói gì, đóng cổng lại rồi đi vào nhà.
Căn nhà tràn ngập mùi thức ăn.
Chung Mẫn Phân không thích nhàn rỗi, đã làm xong hết cơm trưa.
Thị Hoài Hà nhìn thấy Chung Mẫn Phân nấu cơm xong, ài một tiếng nói lớn: "Mẹ à, trong nhà ăn cái gì cũng có, sao mẹ cứ thích ở nhà nấu cơm thế? Tuổi mẹ cũng đã cao như vậy rồi, còn đến đây để phục vụ người khác sao? Một mình Hoài Minh hầu hạ vẫn còn chưa đủ à mà còn để mẹ làm trâu làm ngựa cùng như thế?"
Ý nghĩa bên trong lời nói này không thể rõ ràng hơn.
Chung Mẫn Phân liếc nhìn cô ta một cái, mở miệng nói: "Con đang nói chuyện kiểu gì đấy? Rảnh quá thì ngồi yên đi, mẹ không có gì làm thì cảm thấy khó chịu thôi. Mẹ làm cơm mày không ăn à? Mẹ làm trâu làm ngựa cho ai? Cho mày à?"
Thị Hoài Hà cười nhạo một tiếng: "Con làm gì được gì đâu, con không có phúc hưởng đâu ạ. Chẳng như ai kia có phúc lắm, ở nhà không chịu làm cái gì, suốt ngày ra ngoài ăn cơm uống rượu mua đồ, chỉ biết tiêu xài hoang phí cho bản thân chứ không nghĩ cho ai, để đàn ông làm việc bên ngoài rồi về nhà vẫn bắt làm nữa, đến nửa đêm cũng bắt người ta dắt đi vệ sinh mới chịu."
Lời Thị Hoài Hà nói, đương nhiên Trân Trân đều nghe rõ từng câu.
Không để Chung Mẫn Phân kịp lên tiếng lần nữa, cô đã mở miệng trả lời Thị Hoài Hà: "Chị đừng tự biến bản thân thành người có lỗi."
Nghe nói như thế, Thị Hoài Hà lập tức biến sắc.
Cô ta trừng mắt nhìn về phía Trân Trân: "Lâm Trân Trân, cô nói ai đấy?"
Trân Trân ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, cầm một quả cam lên vừa bóc vỏ vừa chậm rãi nói: "Nói chị chứ còn ai nữa, chị nói câu nào tôi thấy chua câu đó, ra ngoài nói xấu tôi tận nửa ngày liền, chắc cũng tức trong bụng nửa ngày rồi đúng không? Làm sao, chị ghen tị với tôi à?"
Thị Hoài Hà bị cô nói, tức đến mức dựng hết lông trên người lên.
Cô ta đi đến trước mặt Trân Trân, tư thế hiên ngang giọng điệu thẳng thắn hùng hồn: "Tôi ghen tị với cô? Cô mà xứng à! Nếu không có Hoài Minh nhà chúng tôi thì cô là cái thá gì? Cô có được ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ nhà họ Thị chúng tôi, thế mà dám ở trước mặt tôi giả vờ giả vịt như thế!"
Chung Mẫn Phân lúc này mới đi tới, giơ tay đánh Thị Hoài Hà một cái: "Mày muốn làm cái gì đấy?"
Thị Hoài Hà gấp gáp mở miệng lớn tiếng nói: "Mẹ, mẹ xem dáng vẻ điên cuồng hiện tại của nó đi, sao mẹ lại nói con? Con thật sự không chịu nổi nữa? Ai dạy cho nó thành thế này vậy? Để bây giờ nó dám nói chuyện với con như thế! Mấy năm trước ở quê nó đâu có dám nói chuyện với con như vậy?"
Chung Mẫn Phân chưa kịp nói tiếp, Trân Trân đã ăn một miếng quýt, không chút hoang mang nói tiếp một câu: "Em trai chị dạy."
"..."
Thị Hoài Hà bỗng dưng sững sờ, lửa giận lại chuẩn bị bùng phát.
Khuôn mặt cô ta kìm nén đến mức đỏ bừng, lửa giận trong cơ thể đột nhiên sôi lên, gần như bùng cháy tuôn trào ra khỏi cơ thể cô ta.
Ngay khi Thị Hoài Hà chuẩn bị phát tiết, trên cổng bỗng vang lên một âm thanh, Thị Hoài Minh đẩy cửa về nhà.