Ngô Đại Phượng: "Hàng xóm sống gần nhau, khó chịu cũng không tốt."
Thị Hoài Hà: "Người như nó khó chịu cũng không sao, chị cũng không có quấy rầy đến nó, chỉ là càng ngày càng thân với tôi thôi, cần gì nó phải thái độ với chị? Cái hành động đó của nó như vậy còn không muốn bị người khác nói?"
…
Sau khi Thị Hoài Hà đến nhà Ngô Đại Phượng, cả Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân đều không ra ngoài vào buổi chiều.
Chung Mẫn Phân ăn cơm trưa xong thì nghỉ ngơi một lúc, không chịu ngồi yên nên lại lấy công việc thêu thùa mang từ quê lên ra làm, Trân Trân thì ở cạnh bên, vừa may vá vừa trò chuyện với bà.
Cả hai ngại Thị Hoài Minh ngồi cạnh vướng víu nên đã đuổi anh về phòng.
Thế là Thị Hoài Minh vào phòng đọc sách một mình, Trân Trân và Chung Mẫn phân thì thư giãn và trò chuyện bên ngoài.
Đã nhiều ngày không gặp, mặc dù có thư từ qua lại, nhưng những gì có thể nói trong thư dù sao cũng có hạn.
Hai người mẹ chồng nàng dâu ngồi cùng một chỗ như vậy, nói mãi vẫn không hết chuyện.
Sau khi nói chuyện ở nhà dưới quê một lúc, Chung Mẫn Phân nhìn vào bụng của Trân Trân nói: "Tính cũng sắp đến ngày sinh rồi, sao đưa bé này vẫn chưa chịu ra ngoài nhỉ?"
Trân Trân nhìn bụng mình, cười nói: "Con cũng vội muốn chết, thế mà nó không sốt ruột tí nào."
Chung Mẫn Phân bỗng sờ cổ họng nói với bụng Trân Trân: "Bà nội và mẹ cháu đều sốt ruột lắm rồi, sao cháu lại không ra nhanh đi?"
Bà vừa mới dứt lời, Trân Trân đã bị đạp hai phát trong bụng, Trân Trân cười nói: "Con bé nghe được nên đạp con này."
Vẻ mặt của Chung Mẫn Phân trở nên sáng sủa hơn, bà tiếp tục vuốt cổ họng nói: "Nghe thấy thì mau mau ra đi nhé."
Sau đó, Trân Trân lại bị đạp vào bụng hai cái, Trân Trân ôm bụng kêu lên một tiếng.
Nói chuyện với đứa con trong bụng, bầu không khí trở nên khác hẳn.
Sau đó, Chung Mẫn Phân lại nói chuyện với Trân Trân về việc sinh con ở cữ, bầu không khí rất hòa thuận.
Về phần những người, những chuyện không hài hòa kia, hai người mẹ chồng nàng dâu đều ăn ý không ai nhắc đến.
Thị Hoài Hà dù sao cũng là con gái ruột của Chung Mẫn Phân, cho dù Chung Mẫn Phân có đối xử tốt với Trân Trân đến đâu, thì Trân Trân cũng biết mình không thể nói những điều không hay về Thị Hoài Hà trước mặt bà.
Cả Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh đều đang bảo vệ cô, đương nhiên cô không có gì phải phàn nàn trong lòng.
Nói chuyện đến lúc chạng vạng tối, Trân Trân lại kéo Thị Hoài Minh ra ngoài chơi với Đại Bạch một lúc.
Bây giờ di chuyển không được tiện lắm, nên Trân Trân chỉ nói chuyện bằng miệng, để Thị Hoài Minh chơi với Đại Bạch, cô chỉ đi đi lại lại một chút xem như vận động.
Đang chơi thì cả nhà Lý Sảng trở về.
Sau khi gặp mặt chào hỏi đơn giản, Lý Sảng hỏi Trân Trân: "Đứa bé vẫn không chịu ra ngoài à?"
Trân Trân mỉm cười nói: "Vâng, vẫn chưa có động tĩnh gì."
Lý Sảng lại cười nói: "Xem ra là một đứa bé có tính chậm chạp."
Nói vài câu về bụng Trân Trân, Trân Trân lại đi trêu chọc Hà Tử Ngôn.
Hà Tử Ngôn rất thích nghe Trân Trân nói chuyện, cô tùy tiện đùa một chút, cậu bé đã vui vẻ cười khúc khích.
Hà Thạc ở bên cạnh cũng hỏi Thị Hoài Minh: "Cậu có căng thẳng không?"
Thị Hoài Minh không nhịn được xoa tay, thẳng thắn nói: "Có, rất căng thẳng."
Hà Thạc cười nói: "Chờ đi, cậu cũng sắp làm cha rồi."
Nghe thấy hai chữ "làm cha", Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân, trong mắt tràn đầy ý cười, khóe miệng có chút cong lên.
Thị Hoài Minh căng thẳng, Trân Trân còn căng thẳng hơn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô sinh con.
Không biết lúc nào bụng sẽ có phản ứng nên cô luôn chú ý đến bụng mình từng giây một.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô nói với Thị Hoài Minh: "Lại một ngày nữa trôi qua, không biết ngày mai sẽ ra sao."
Thị Hoài Minh sờ sờ bụng cô nói: "Có lẽ ngày mai sẽ có phản ứng."
Trân Trân quay đầu nhìn anh: "Em ước gì bây giờ có phản ứng luôn."
Thị Hoài Minh mỉm cười, thổi vào bụng cô một hơi: "Ngủ một giấc dậy rồi sẽ có phản ứng ngay."
Nhìn thấy anh như vậy, Trân Trân không thể nhịn cười.