Trân Trân không khó ngủ, rất nhanh sau đó đã ngủ thiếp đi.
Nhưng ngủ đến nửa đêm thì cô đột nhiên bị đánh thức bởi một cơn đau bụng.
Từ trước đến giờ mỗi khi đi ngủ, chỉ cần cô có một chút động tĩnh nào là Thị Hoài Minh tỉnh dậy ngay.
Anh mở mắt ra, giọng nói lơ mơ buồn ngủ hỏi Trân Trân: "Sao vậy? Muốn đi vệ sinh sao?"
Trân Trân lắc đầu và nói với anh: "Vừa rồi em bị đau bụng nên tỉnh."
Nghe thấy cô đau bụng, Thị Hoài Minh lập tức căng thẳng: "Có phải em có phản ứng rồi không?"
Trân Trân cẩn thận sờ nắn: "Bây giờ không đau nữa, không còn cảm giác gì cả."
Thị Hoài Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng: "Hay là bây giờ anh đưa em đến bệnh viện nhé?"
Trân Trân lại cảm nhận một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Vẫn là đi ngủ trước đi, khi nào thức dậy thì nói sau."
Thị Hoài Minh xác nhận với cô: "Không có vấn đề sao?"
Trân Trân gật đầu: "Không có vấn đề."
Mặc dù Trân Trân nói không có vấn đề, nhưng sau đó Thị Hoài Minh vẫn không ngủ say, luôn trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Buổi sáng vừa nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, anh đã hỏi Trân Trân: "Sao rồi?"
Trân Trân mơ màng nói: "Không sao đâu, anh đi tập luyện đi."
Sau khi xác nhận Trân Trân vẫn ổn, Thị Hoài Minh mới đứng dậy rời giường đi tập luyện buổi sáng.
Chờ anh tập luyện trở về, vừa ăn sáng xong, Trân Trân lại đột nhiên cảm thấy đau bụng.
Thị Hoài Minh không khỏi căng thẳng, hỏi cô: "Có phải là sắp sinh rồi không?"
Trân Trân chịu đựng cơn đau một lúc, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng phấn khích, lên tiếng nói: "Em cũng không biết."
Thị Hoài Hà không thể nhìn nổi dáng vẻ mong manh dễ vỡ của Trân Trân, càng không nhìn nổi dáng vẻ căng thẳng muốn chết của Thị Hoài Minh. Cùng lắm chỉ là sinh một đứa bé, làm như chuyện lớn lắm không bằng.
Đương nhiên cô ta không nói ra miệng, lập tức đứng dậy thu dọn bát đĩa, bưng bát đĩa đi vào phòng bếp.
Thà cô ta nhìn ít đi còn hơn, nhìn nhiều chỉ sợ không nhịn được mà nói ra một hai câu.
Cả Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh đều lo lắng về bụng của Trân Trân.
Chung Mẫn Phân nói với Trân Trân: "Bị đau từng đợt như vậy, chắc là sắp sinh rồi, đợi đến lần đau tiếp theo đứa bé sẽ muốn ra, không ai có thể nói chắc cơn đau sẽ kéo dài bao lâu, bây giờ đến bệnh viện luôn đi."
Thị Hoài Minh không do dự nhiều, trực tiếp đến xin phép hiệu trưởng, đồng thời mượn một chiếc ô tô để đưa Trân Trân và Chung Mẫn Phân đến bệnh viện.
Trước khi đến bệnh viện, Trân Trân đã đi nói chuyện với Lý Sảng, nhờ cô ấy đến đơn vị nói một tiếng với quản lý Lưu.
Trước khi đi Chung Mẫn Phân cũng dặn Thị Hoài Hà ở nhà luộc một ít trứng gà với đường đỏ, đợi khi Trân Trân sinh xong sẽ bảo Thị Hoài Minh trở về lấy, Thị Hoài Hà uể oải đồng ý, không có chút lo lắng nào.
Sau khi Thị Hoài Minh đưa Trân Trân và Chung Mẫn Phân đi, cô ta lại đến nhà của Ngô Đại Phượng như thường lệ.
Vào nhà Ngô Đại Phượng, Thị Hoài Hà ngồi xuống giúp Ngô Đại Phượng thêu thùa may vá, giọng điệu không thoải mái nói: "Có chuyện gì to tát đâu mà cả nhà phải vây quanh đưa nó đi, Hoài Minh còn lo lắng không yên."
Ngô Đại Phượng nói với cô ta: "Lúc Lý Sảng sinh đứa con thứ hai cũng như vậy, chồng cô ta cũng vào bệnh viện hầu hạ."
Nghe vậy, Thị Hoài Hà trợn to hai mắt: "Chồng hầu hạ ở bệnh viện á?"
Ngô Đại Phượng gật đầu: "Sau khi sinh con xong thì ở lại bệnh viện một ngày một đêm."
Thị Hoài Hà nghe vậy bật cười: "Sao lại để chồng hầu hạ được chứ? Loại chuyện này để chồng hầu hạ, không phải sẽ mang lại xui xẻo cho chồng sao?"
Ngô Đại Phượng nói: "Những người như Lý Sảng không quan tâm đến những điều này, họ rất ích kỷ, họ chỉ nghĩ đến bản thân thôi."
Thị Hoài Hà suy nghĩ một lúc: "Không phải Lâm Trân Trân sẽ noi gương Lý Sảng rồi để Hoài Minh hầu hạ nó sinh con trong bệnh viện chứ?"
Ngô Đại Phượng nhìn Thị Hoài Hà: "Cái này cũng nói không chừng."
Thị Hoài Hà gần như lên cơn đau tim.
Hồi lâu sau cô ta mới nói: "Tôi sống hơn ba mươi năm rồi chưa từng thấy chuyện hoang đường như vậy!"
Ngô Đại Phượng thở dài: "Cô cũng đừng quản nhiều, người ta không nghe cô thì cô quản cũng vô ích, còn ganh tỵ hơn."
Thị Hoài Hà bị tức đến mức thở không ra hơi, hồi lâu mới nói: "Thật là xui xẻo! Nếu cứ như vậy, vận may của nhà chúng tôi, vận may của Hoài Minh sớm muộn gì cũng bị Lâm Trân Trân quét sạch."
Thị Hoài Hà nói chuyện phiếm với Ngô Đại Phượng khá nhiều, thành kiến trong lòng với Trân Trân cũng càng lúc càng sâu hơn.
Đương nhiên cô ta biết mình không liên quan gì, Thị Hoài Minh căn bản không nghe cô ta nói, cho nên cô ta chỉ có thể bực bội oán trách trong lòng.