Đứa trẻ tròn tròn nhỏ nhỏ, tóc đen nhánh, mắt to lông mi dài, miệng nhỏ đỏ mọng.
Càng nhìn càng muốn tan chảy, Lý Sảng vô thức thấp giọng hỏi Trân Trân: "Con trai hay con gái?"
Trân Trân cười, thừa nước đục thả câu: "Chị đoán xem?"
Hà Tử Nhiên cũng nằm ở một bên nhìn, trực tiếp nói: "Cháu cảm thấy đây là một em gái."
Lý Sảng nhìn một lúc cũng nói: "Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, chị cũng cảm thấy là con gái."
Trân Trân vẫn mỉm cười, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Đúng là con gái."
Lý Sảng nghe vậy hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "Em còn nhớ không, cho chị làm mẹ nuôi đấy."
Trân Trân mỉm cười gật đầu: "Nhớ mà."
Thị Hoài Minh ở bên cạnh khoe khoang không ngớt.
Anh nhìn về phía Hà Thạc nói: "Sao nào? Có phải là ghen tị lắm không?"
Hà Thạc trợn mắt lườm anh một cái trước, sau đó nói: "Lý Sảng là mẹ nuôi thì tôi cũng là cha nuôi của con bé, cần quái gì phải ghen tị."
Thị Hoài Minh: À...
Ở trong bệnh viện không tiện, Lý Sảng và Trân Trân nói ngắn gọn vài câu, nhìn đứa trẻ rồi rời đi trước.
Trước khi đi, cô ấy nói với Trân Trân: "Em chăm sóc bản thân tốt vào, ngày mai tan làm chị lại đến nhà thăm em."
Trân Trân vẫn gật đầu với cô ấy: "Được, chị dâu."
Lý Sảng và Hà Thạc đưa Hà Tử Ngôn đi, Trân Trân lại nằm xuống giường.
Đứa trẻ được bọc trong tã đặt bên cạnh cô, cô cực kỳ thích thú, hai mắt một mực dán lên người đứa trẻ.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, không chỉ là tạo ra một sinh mệnh nhỏ bé mới mà còn có cảm giác bản thân và Thị Hoài Minh đã thực sự trở thành người một nhà không thể tách rời.
Mối liên hệ ràng buộc giữa hai người họ đều dồn hết vào đứa trẻ nhỏ trong chiếc tã lót này.
Thấy bên ngoài trời đã sắp tối, Thị Hoài Minh nói với Chung Mẫn Phân: "Mẹ, bây giờ để con đưa mẹ về, bận rộn ở đây cả ngày mẹ cũng khá mệt rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi."
Chung Mẫn Phân không có ý định về nhà, chỉ nói: "Mẹ về thì Trân Trân phải làm sao bây giờ?"
Thị Hoài Minh có kế hoạch của riêng mình: "Con sẽ ở lại đây trông coi, không sao đâu mẹ."
Chung Mẫn Phân đương nhiên không yên lòng: "Con thì biết cái gì? Con ở lại đây làm được cái gì? Con tự về nhà đi thì hơn."
Thị Hoài Minh tỏ vẻ bình thường nói: "Cái này có gì khó đâu mẹ, nhìn một lát là hiểu thôi, mẹ yên tâm trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."
Thị Hoài Minh là một người rất quyết đoán, Chung Mẫn Phân cũng không làm chủ được anh.
Chung Mẫn Phân lớn tuổi đúng là rất mệt mỏi, nếu để bà ở lại đây trông coi một đêm, hầu hạ lớn hầu hạ nhỏ thì chắc bà cũng không chịu nổi, thế là cuối cùng cũng để Thị Hoài Minh đưa mình về.