Nhìn vợ và con gái, anh có thức thêm mấy đêm cũng không sao.
Lúc Thị Hoài Minh đưa Chung Mẫn Phân về nhà, anh đã không vào nhà.
Chung Mẫn Phân tự mình mở cổng đi vào. Vừa đóng cửa lại, bà đã nhìn thấy Thị Hoài Hà thò đầu ra ngoài.
Thị Hoài Hà nhìn thấy Chung Mẫn Phân, lên tiếng hỏi: "Mọi người đều về hết sao?"
Chung Mẫn Phân trả lời: "Các bác sĩ trong bệnh viện nói ngày mai mới có thể xuất viện nên bọn họ không trở về."
Bọn họ không trở về?
Thị Hoài Hà hơi mở to hai mắt, nói: "Hoài Minh ở lại đó hầu hạ thật sao?"
Chung Mẫn Phân liếc cô ta một cái: "Không thì làm sao bây giờ? Mẹ già như vậy, con muốn mẹ ở đó thức cả đêm à?"
Thị Hoài Hà hơi nghẹn họng, giọng điệu nói chuyện hơi trầm xuống một chút: "Sao không nói sớm một chút để con đến hầu hạ cho xong? Loại chuyện này sao lại để cho đàn ông làm? Với thân phận của Hoài Minh, lại càng không nên làm loại chuyện này…"
Chung Mẫn Phân đã mệt mỏi cả ngày, thần sắc rã rời, không có tâm trạng để quan tâm đến những điều này.
Bà bước vào nhà nói: "Con cũng đừng có mở miệng ra nói dễ dàng như thế, chưa nói đến việc đi theo hầu hạ, ngay cả luộc tí trứng gà con cũng không chịu làm. Hộp cơm Hoài Minh cầm đến bệnh viện cũng không phải của nhà mình, mẹ nói có đúng hay không?"
Thị Hoài Minh cầm trứng gà luộc đường đỏ đến bệnh viện, mặc dù không nói là ai nấu, nhưng bà vẫn thấy có gì đó không ổn.
Bà đoán rằng Thị Hoài Hà ở nhà không luộc trứng, trứng gà luộc đường đỏ kia là của nhà người khác nấu.
Thị Hoài Hà lại nghẹn họng lần nữa, nhỏ giọng nói: "Con… Con quên mất."
Chung Mẫn Phân không buồn nói thêm cái gì với cô ta, trong lòng chỉ cảm thấy may mà Thị Hoài Minh là người không để ý linh tinh còn có trách nhiệm, biết thương mẹ và vợ, nếu không thì một người già cả như bà, tay chân lẩm cẩm thật sự không thể phục vụ đầy đủ được.
Chung Mẫn Phân đã ăn tối trong bệnh viện, lúc này bà trực tiếp vào phòng lấy quần áo sạch, sau đó vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi về phòng nằm ngủ nghỉ ngơi.
Thị Hoài Hà tắm rửa xong cũng trở về theo bà, tò mò mở miệng hỏi: "Mẹ, nó sinh con trai hay con gái vậy?"
Chung Mẫn Phân nằm xuống nói với cô ta: "Đứa bé là con gái."
Thị Hoài Hà nghe nói là con gái thì mất hứng: "Thật sự là con gái."
Cả cô ta và Ngô Đại Phượng đều cảm thấy cái thai của Trân Trân không phải con trai, đúng như dự đoán.
Chung Mẫn Phân không nói gì, cô ta còn nói tiếp: "Sinh xong thì mang về luôn đi rồi tính, lại còn ở lại bệnh viện làm cái gì? Ở lại bệnh viện thì không tốn tiền hay sao? Bọn con lúc sinh cũng toàn sinh trực tiếp trong nhà, làm gì có yếu ớt như nó? Giày vò cả thời gian dài như vậy, cả nhà đều xoay quanh một mình nó, cuối cùng vẫn sinh ra một con bé."
Chung Mẫn Phân rất mệt mỏi, nhỏ giọng nói với cô ta một câu: "Cũng không phải tiêu tiền của con, con rảnh quá không có gì làm thì bớt nói vài câu đi."
Lại bảo cô ta bớt nói vài câu, Thị Hoài Hà nhất thời cảm thấy ngột ngạt, ngậm miệng không nói nữa, xoay người phụng phịu hờn dỗi.
Chung Mẫn Phân không cho cô ta nhiều lời, cô ta ngủ một giấc, tự nhiên lại đi tìm Ngô Đại Phượng ở phía chếch đối diện nói chuyện.
Thị Hoài Hà càu nhàu: "Sinh con gái thì có tác dụng gì chứ? Còn ở bệnh viện lâu như vậy, cũng không cho Hoài Minh về đi học, cứ phải ở đó hầu hạ trông coi, chị dâu chị nói xem, sao lại có thể loại như vậy chứ?"
Ngô Đại Phượng đã từng được chứng kiến Lý Sảng sinh con nên cũng không cảm thấy điều đó bất thường.
Thị Hoài Hà không thể ngừng nói, đương nhiên cô ta sẽ nghiêm túc lắng nghe, sau đó thỉnh thoảng phụ hoạ một câu ở bên cạnh.
Nói chuyện đến lúc chạng vạng tối, Ngô Đại Phượng nhìn qua cửa sổ thấy Thị Hoài Minh đưa Trân Trân và đứa bé trở về, vội vàng nói với Thị Hoài Hà: "Cô nhìn xem, bọn họ đều từ bệnh viện trở về rồi."
Thị Hoài Hà thản nhiên nói: "Trở về thì trở về thôi."
Thị Hoài Hà đã không để ý, đương nhiên Ngô Đại Phượng cũng không vội, dù sao thì cũng biết đứa trẻ đó là trai hay gái rồi.
Cô ta không đến thăm Trân Trân ngay mà chờ lão Chu trở về, sau khi cơm nước xong xuôi mới cùng lão Chu tới thăm Trân Trân.
Đứa lớn, đứa thứ hai, đứa thứ ba và đứa thứ tư nghe nói Trân Trân sinh ra một bé gái thì cũng muốn xem thử một chút, thế là cả nhà dắt nhau đi.
Một nhà sáu người bọn họ tới gõ vang cổng nhà Trân Trân, sau khi cổng mở mới phát hiện cả nhà Hà Thạc cũng đang ở đây.
Vốn dĩ trong phòng đã có rất nhiều người, bây giờ có thêm sáu người nữa nên càng thêm ồn ào.
Ngô Đại Phượng không cảm thấy gò bó khi đến nhà Trân Trân, trực tiếp mỉm cười đi đến phòng của Trân Trân để xem đứa trẻ.
Bốn đứa bé con nhà cô ta cũng không kiềm chế được mà đi theo Ngô Đại Phượng vào phòng.