Thị Hoài Hà cười lạnh một tiếng: "Sinh ra một đứa con gái mà còn nuông chiều, đúng là chuyện lạ."
Nghe nói như thế, Lý Sảng và Trân Trân lại cùng nhau nhìn về phía Thị Hoài Hà.
Bị hai người bọn họ nhìn chằm chằm, Thị Hoài Hà toàn thân run rẩy, dưới chân bốc hỏa đứng không vững, đành phải mím môi đi ra ngoài.
Thấy Thị Hoài Hà bị Lý Sảng và Trân Trân dùng ánh mắt ép ra ngoài, Ngô Đại Phượng cũng không đứng đó tự chuốc nhục nữa. Vẻ mặt và giọng điệu của cô ta cũng có chút không tốt, nói với mấy đứa con nhà mình: "Trên người chúng ta toàn là vi khuẩn, chúng ta cũng phải đi thôi."
Ra đến bên ngoài, Ngô Đại Phượng trực tiếp gọi lão Chu cùng đi về.
Lão Chu thấy có vấn đề, chào Thị Hoài Minh và Hà Thạc một tiếng rồi ra ngoài với Ngô Đại Phượng.
Sau khi ra khỏi nhà, anh ta lại hỏi Ngô Đại Phượng: "Có chuyện gì vậy?"
Ngô Đại Phượng nói: "Bọn họ chê nhà chúng ta bẩn, nói cái gì mà trên người chúng ta toàn vi khuẩn, chúng ta còn ở lại đó làm gì? Tứ Oa mới chạm vào mặt đứa nhỏ một chút mà Lý Sảng đã đánh vào tay thằng bé một cái rồi. Em không hiểu, Lý Sảng cô ta là cái gì chứ? Cô ta coi nhà chúng ta là cái gì?"
Lão Chu nhíu đầu lông mày: "Cũng không phải con của cô ta, cô ta quản làm cái gì?"
Ngô Đại Phượng rất không vui nói: "Làm sao em biết được? Chỉ cần có cô ta là không có chuyện tốt rồi."
Một lúc sau cô ta lại nói: "Trân Trân cũng không phải Trân Trân lúc trước nữa, bây giờ cô ta chính là Lý Sảng thứ hai, cũng có suy nghĩ xấu xa như Lý Sảng, đạo đức giả chết được, nếu biết trước như vậy em đã không tới thăm cô ta, sẽ không phải xấu hổ rồi, đúng là xui xẻo."
Lão Chu khẽ nín thở, giận tái mặt không nói gì.
Sau khi cả nhà Ngô Đại Phượng đưa con rời đi, trong nhà họ Thị trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Thị Hoài Hà trở về phòng của mình, chỉ còn lại Chung Mẫn Phân, Lý Sảng, bà Hà và hai đứa cháu trai trong phòng Trân Trân.
Thấy bọn họ làm ầm lên, cả Chung Mẫn Phân và bà Hà đều không lên tiếng nói chuyện.
Không để ý đến Ngô Đại Phượng và Thị Hoài Hà, Lý Sảng và Trân Trân lại nói về một số chủ đề nhẹ nhàng, trêu chọc bọn trẻ với tâm trạng vui vẻ, sau đó cùng bà Hà đưa con về nhà.
Mọi người rời đi, trong nhà đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Thị Hoài Minh bước vào phòng, Chung Mẫn Phân lui ra ngoài về phòng mình.
Nhìn thấy Chung Mẫn Phân bước vào phòng, Thị Hoài Hà nói: "Đứa bé nó sinh ra mỏng manh dễ vỡ thế, ngay cả chạm cũng không được phép."
Chung Mẫn Phân thở dài ngồi xuống: "Da em bé mới sinh còn non lắm, không cho sờ thì đừng sờ thôi."
Thị Hoài Hà tức giận: "Tại sao lại không thể chạm vào? Đứa bé Lâm Trân Trân sinh ra là tiên nữ hay sao? Sinh ra một đứa con gái còn không biết xấu hổ? Tứ Oa nhà người ta chỉ là thích em gái thôi, thế mà Lý Sảng kia thì hay rồi, trực tiếp đánh cậu bé một cái, có liên quan gì đến cô ta đâu?"
Chung Mẫn Phân nhìn Thị Hoài Hà: "Con lại muốn cãi nhau với Hoài Minh một lần nữa phải không?"
Thị Hoài Hà nghe vậy mím môi, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, không nói nữa.
Chung Mẫn Phân nhìn cô ta nói: "Lý Sảng kia đánh Tứ Oa là xúc phạm Ngô Đại Phượng, mắc mớ gì tới con?"
Thị Hoài Hà tức giận hầm hừ nói: "Con không vừa mắt đấy! Toàn thứ gì đâu không! Mẹ không nhìn thấy sắc mặt của Lâm Trân Trân sao? Nó với Lý Sảng kia có suy nghĩ xấu xa! Nó xúc phạm anh Chu và chị Đại Phượng như thế, xúc phạm anh em chiến hữu của Hoài Minh, thế thì sau này Hoài Minh đối mặt với anh Chu như thế nào đây? Nó có bao giờ biết suy nghĩ cho Hoài Minh đâu?"