Thị Hoài Hà đương nhiên không chịu nhận, đập đũa đứng lên nói: "Cô còn muốn nói cái gì nặng lời nữa? Hôm nay cô nói hết ra cho tôi! Chẳng phải cô ỷ vào việc mình sinh con ở cữ sao? Đã sinh ra một đứa con gái rồi còn nổi điên cái gì vậy?"
Trân Trân còn chưa nói lại, Chung Mẫn Phân đã lên tiếng nói: "Mày vẫn còn mặt mũi nói chuyện à!"
Thị Hoài Hà thực sự không nói nên lời, quay đầu nhìn Chung Mẫn Phân lớn tiếng nói: "Mẹ! Rốt cuộc con là con gái của mẹ hay Lâm Trân Trân là con gái của mẹ?"
Trân Trân lại nói: "Có đứa con gái như chị đúng là làm mẹ mất mặt!"
Thị Hoài Hà nghe Trân Trân nói lời này, trực tiếp muốn nổi điên, sắc mặt cũng lập tức trở nên hung hăng nhìn về phía Trân Trân: "Lâm Trân Trân cô nói cái gì đấy? Cô nói lại cho tôi nghe!"
Cô ta vừa nói xong, Trân Trân lập tức hét lên: "Tôi nói chị làm nhà họ Thị mất mặt! Làm anh ba mất mặt! Làm mẹ mất mặt!"
Thị Hoài Hà tức giận đến mức đầu bốc khói, không đứng vững được, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Trân Trân.
Nhưng cô ta còn chưa kịp đi đến trước mặt Trân Trân, Thị Hoài Minh đã đưa tay ra, kéo Trân Trân về phía sau mình.
Anh nhìn Thị Hoài Hà đang hung hăng, nói: "Chị hai, đừng gây sự nữa."
Thị Hoài Hà tức giận muốn chết, nhìn chằm chằm Thị Hoài Minh hét lên: "Rốt cuộc là ai gây sự? Rốt cuộc là ai gây sự trước?! Nó đối xử với chị như vậy, chính là không nể mặt em, làm em mất mặt, thế mà em còn bảo vệ nó như thế, đúng không?!"
Thị Hoài Minh nhìn cô ta, bình tĩnh trầm mặt lên tiếng hỏi: "Chị hai, em chỉ hỏi chị một câu, rốt cuộc chị có ăn vụng cơm ở cữ của Trân Trân, tự mình vào phòng bọn em lục đồ, mặc trộm quần áo của cô ấy hay không?"
Mặc dù là chị em ruột lớn lên cùng nhau, nhưng từ khi lớn lên, hai người rất ít có thời gian ở gần nhau, nhất là Thị Hoài Minh còn trải qua năm năm trên chiến trường, nên bây giờ đã khác hẳn so với trước đây rồi.
Lúc này Thị Hoài Hà bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị mà lạnh lùng của anh, không khỏi cảm thấy chột dạ, ngay cả chân cũng như nhũn ra.
Cô ta nín thở một lúc, nhỏ giọng nói: "Chị… Chị không có…"
Thị Hoài Minh tự nhiên nhìn thấy sự thật.
Anh nhìn Thị Hoài Hà nói: "Nếu chị muốn ăn cái gì thì chị cứ nói với em, chắc chắn em sẽ mua cho chị, hoặc là chị tự đi mua cũng được. Chị không nên làm chuyện như vậy, đây là phẩm chất đạo đức có vấn đề đó."
Thị Hoài Hà vô cùng khó chịu trước những gì anh nói.
Cô ta không chịu nổi nữa, đột nhiên hét lớn một câu: "Chị đã bảo chị không có!"
Hét xong, cô ta cũng không tiếp tục đứng đó nữa, mà quay người chạy về phòng, sau khi vào phòng thì nằm úp xuống giường òa khóc.
Cô ta vừa gào khóc như vậy vừa hét lớn: "Ở đây chỉ có một mình tôi là người ngoài, tất cả các người đều nghĩ tôi là người xấu, sao số tôi lại khổ như vậy! Từ nhỏ số tôi đã khổ rồi, không ngờ bây giờ em trai ruột có tiền đồ thì số càng khổ hơn!"
Thị Hoài Hà cứ gào ầm lên như thế, đứa bé trong phòng cũng bị cô ta làm cho sợ hãi mà khóc lớn.
Trân Trân nghe thấy tiếng khóc của con thì vội xoay người chạy vào phòng, bế con lên dỗ dành.
Thị Hoài Minh đi theo cô vào phòng, vươn tay bế đứa trẻ từ trong lòng cô.
Trân Trân bế con né tránh một chút, nói với anh: "Anh đi ăn cơm trước đi."
Thị Hoài Minh hít một hơi thật sâu, đùa đùa con gái rồi đi ra ngoài tiếp tục ăn cơm.
Thị Hoài Hà vẫn đang gào rú trong phòng, cả Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh đều không gọi cô ta ra ngoài ăn tiếp.
Hai mẹ con ngồi ăn nốt miếng cơm cuối cùng.