Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 215

. Chương 215 -
Đặt bát đũa xuống, Chung Mẫn Phân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lúc ấy mẹ không nên mang nó đến đây."

Vốn dĩ bà mong Thị Hoài Hà có thể tới giúp đỡ một tay, kết quả trong suốt khoảng thời gian ở đây, chẳng những cô ta không giúp được gì mà còn đi gây sự khắp nơi. Nếu không phải bà và Thị Hoài Minh đè ép thì chắc cô ta còn cãi nhau với Trân Trân nhiều lần hơn.

Thị Hoài Minh không nói gì, đứng dậy thu dọn đồ ăn, nói: "Mẹ, cả ngày hôm nay mẹ đã mệt rồi, mẹ nghỉ ngơi đi."

 

Làm chút chuyện này không có gì mệt mỏi cả, Chung Mẫn Phân cũng đứng lên, vươn tay nói: "Để mẹ dọn dẹp cho, con đi xem Trân Trân đi, bây giờ con bé ở cữ không thể tức giận như vậy đâu, con mau dỗ dành con bé đi."

Thị Hoài Minh dọn dẹp bát đũa, nghe lời Chung Mẫn Phân trở về phòng trước.

Con gái đã được Trân Trân dỗ nín khóc, cô đặt con nằm bên cạnh, còn mình thì cầm sách đọc.

Thị Hoài Minh đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn cô hỏi: "Bình tĩnh lại chưa?"

 

Trân Trân ngước mắt nhìn Thị Hoài Minh.

 

Sau khi nhìn chằm chằm vào anh một lúc, cuối cùng cô cũng lên tiếng, hỏi anh: "Anh có thể để chị ấy về quê không?"

Nói đến đây, cô cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói thêm: "Anh không vui thì em vẫn phải nói, thật sự em không muốn nhìn thấy chị ấy nữa, nếu chị ấy tiếp tục ở lại đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, em không nhịn được nữa đâu, anh cũng biết chị ấy luôn ngứa mắt em, có rất nhiều thành kiến với em, lúc nào cũng phải cãi nhau… Em chỉ muốn yên tâm ở cữ thôi…"

Sau khi nói xong, Trân Trân lại ngước mắt lên, khẽ cắn môi nhìn Thị Hoài Minh, chờ đợi câu trả lời của anh.

 

Thị Hoài Minh đối mặt với cô một lúc, nhìn cô nói: "Được, ngày mai anh sẽ đến tiệm may lấy quần áo đã may xong về, sau đó đến cửa hàng mua vài thứ, ngày mốt sẽ đưa chị ấy về quê."

Thực ra, trong lòng Trân Trân rất lo lắng.

 

Cô nhìn vào mắt Thị Hoài Minh, nhẹ nhàng nói: "Thật sao?"

 

Thị Hoài Minh siết chặt tay cô, gật đầu với cô: "Thật."

 

Thấy những gì Thị Hoài Minh nói là nghiêm túc, Trân Trân đột nhiên cảm thấy chua xót.

Trong tháng ở cữ, cảm xúc cũng rất nhạy cảm, cô khịt mũi nhìn Thị Hoài Minh, hai mắt cũng bắt đầu ươn ướt.

Nhưng Thị Hoài Minh không để cô khóc, lập tức nhìn cô chằm chằm nói: "Nín! Ở cữ thì không được khóc, nếu không em sẽ bị mù đó."

Nhìn thấy Thị Hoài Minh như vậy, Trân Trân không thể rơi nước mắt, ngược lại còn bật cười một tiếng.

Bật cười là tốt rồi, Thị Hoài Minh thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu dịu dàng nói: "Đừng tức giận, chờ ở cữ xong, cơ thể tốt lên rồi, anh sẽ đưa em đi mua vải, may cho em một cái váy mới."

Trân Trân nhìn anh, cố ý nói: "Vậy thì phải may sườn xám cho em."

Thị Hoài Minh kéo dài giọng nói: "Được… Nhưng chỉ được mặc ở nhà cho một mình anh xem thôi."

Trân Trân: "Không muốn, anh càng không thích, em càng muốn mặc ra ngoài cho người ta nhìn."

Thị Hoài Minh: "Ai bảo anh không thích? Nếu em dám mặc ra ngoài, anh cũng sẽ dám bế em về…"

Chung Mẫn Phân dọn dẹp bát đũa xong trở về phòng, tiếng gào của Thị Hoài Hà đã nhỏ đi.

Cô ta nằm lì trên giường, phát ra tiếng khóc nức nở khàn khàn, giống như không thể ngừng khóc vì tủi thân.

 

Chung Mẫn Phân ngồi xuống giường mình, nhìn cô ta nói: "Con muốn mẹ nói cái gì tốt về con đây?"

Thị Hoài Hà nằm sấp sụt sịt, nói: "Vậy thì mẹ đừng nói nữa, dù sao con cũng không thân bằng con dâu của mẹ."

Chung Mẫn Phân kìm nén cơn giận của mình: "Con thật sự cảm thấy mình không sai tí nào à?"

Thị Hoài Hà nói: "Sai lầm của con là đến đây với mẹ đó, biết vậy con đã chẳng thèm tới, tới rồi toàn chịu tủi thân uất ức thôi!"

Chung Mẫn Phân mất kiên nhẫn, nghiêm giọng nói: "Con đừng có nói chuyện như con bị oan thật nữa, mẹ già nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, ngày đầu tiên đến đây con đã gây sự với Trân Trân rồi. Con ước mẹ và Hoài Minh không coi Trân Trân là con người khi ở cạnh con, như vậy con mới thoải mái! Sau khi con đến đây, Trân Trân và Hoài Minh đã đối xử tệ với con chưa? Toàn ăn đồ ngon rồi suốt ngày đi tìm người họ Ngô nhai lưỡi người khác!"

Thị Hoài Hà ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe: "Con nhai lưỡi của ai? Con ở đây chịu oan ức tủi nhục như vậy, nếu con không tìm chị Ngô nói chuyện một chút thì chắc chắn đã bị chết ngạt rồi!"

Chung Mẫn Phân nhìn cô ta: "Nếu mày không thích Trân Trân, thấy mẹ và Hoài Minh đối xử tốt với Trân Trân rồi khó chịu trong lòng, như vậy mày chết ngạt cũng là đáng đời!"

Thị Hoài Hà tức giận muốn chết: "Mẹ!"

Chung Mẫn Phân đứng dậy đi tắm rửa: "Tao không phải mẹ mày!"

Bình Luận (0)
Comment