Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 216

. Chương 216 -
Trân Trân và Thị Hoài Minh không nói nhiều về Thị Hoài Hà.

Sau khi đồng ý để cô ta về quê, hai người cũng không nói về chuyện này nữa.

Cả hai cùng bế con đọc sách.

Một lúc sau, Lý Sảng và Hà Thạc lại sang đây thăm con, trong nhà lập tức trở nên rộn ràng.

Lý Sảng mỗi lần đến nhìn đứa nhỏ đều yêu thích không buông tay, ôm con vào lòng cười nói: "Đan Tuệ bé nhỏ mau lớn nha, mẹ nuôi sẽ làm cho con thật nhiều váy nhỏ xinh đẹp, chúng ta chính là tiên nữ hạ phàm, vậy nên cũng phải ăn mặc giống như tiên nữ."

Chờ Lý Sảng và Hà Thạc thăm con xong rời đi, Trân Trân lại ăn thêm bữa nữa.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Trân Trân dỗ Đan Tuệ đi ngủ trước, sau đó cũng cùng Thị Hoài Minh tắt đèn nằm xuống đi ngủ.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Thị Hoài Minh ở nhà với Trân Trân nửa ngày vào buổi sáng.

 

Buổi chiều, anh đạp xe ra ngoài, đến tiệm may để lấy quần áo mới cho Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Hà, sau đó đến cửa hàng mua rất nhiều đồ ăn và quần áo, mua tận hai túi lớn.

Thị Hoài Hà biết anh đã đến tiệm may để lấy quần áo.

 

Thấy Thị Hoài Minh trở lại, cô ta vội vã trở về từ nhà của Ngô Đại Phượng.

 

Thị Hoài Minh về đến nhà thì đặt túi xuống, đưa quần áo đã may xong cho Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Hà.

Thị Hoài Hà nhìn thấy quần áo mới thì rất vui, lập tức vào phòng soi gương, mặc quần áo vào người ngắm nghía một lúc.

Ngay khi đang vui vẻ ngắm nghía, có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

Thị Hoài Hà bỏ quần áo xuống, hướng ra cửa nói: "Vào đi."

Thị Hoài Minh xách hai cái túi lớn vào phòng, trực tiếp đặt chúng lên bàn.

 

Thị Hoài Hà rất tò mò hỏi anh: "Những thứ này là gì vậy?"

Thị Hoài Minh nói: "Đồ mua cho chị hai đó."

 

Thị Hoài Hà tò mò mở túi ra, thấy bên trong chứa đầy những thứ tốt mà mình nhìn thấy ở cửa hàng, đồ ăn đồ dùng cái gì cũng có.

Nụ cười trên mặt cô ta càng đậm hơn, không kìm được vui mừng nói: "Sao đột nhiên lại mua nhiều đồ cho chị như vậy?"

Ngoại miệng hỏi như vậy, trong lòng thì nghĩ là: Nhất định là để đền bù cho cô ta.

Nhưng Thị Hoài Minh không nói xin lỗi, mà là: "Chị hai, chị đã vắng nhà hơn mười ngày rồi, anh rể và con nhất định rất nhớ chị, em định ngày mai sẽ đưa chị về, mấy đồ này là mua cho chị mang về."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thị Hoài Hà lập tức đông cứng lại.

 

Cô ta nhìn Thị Hoài Minh, trên mặt lập tức tắt ý cười, nói: "Em đang đuổi chị đi sao?"

Thị Hoài Minh khẽ nín thở, nhìn Thị Hoài Hà nói: "Trân Trân đang ở cữ, em và mẹ đều phải chăm sóc Trân Trân và con, rất bận rộn, đúng là không thể chiêu đãi chị tốt được, cho nên…"

Thị Hoài Hà không nghe những lời nói nhảm nhí này, trực tiếp lớn tiếng hỏi: "Có phải Lâm Trân Trân muốn đuổi chị đi không? Có phải không?!"

Thị Hoài Minh thấy cô ta gào lên thì vô thức cảm thấy đau đầu, anh kiên nhẫn nói: "Chị hai, là ý của em, em cũng cân nhắc vì chị thôi, chị mà ở lại thêm thì anh rể khó khăn lắm, nên em mới ra ý kiến như vậy."

Thị Hoài Hà trở nên cáu kỉnh: "Thằng ba, mày được lắm! Chính là Lâm Trân Trân! Là Lâm Trân Trân muốn đuổi chị đi phải không? Thằng ba, chị là chị hai của mày, thế mà bây giờ mày muốn đuổi chị đi vì người phụ nữ đó!"

Thị Hoài Minh nhướng mày nhẹ nhàng hít vào một hơi, chịu đựng một hồi.

 

Một lát sau anh ngẩng đầu nhìn Thị Hoài Hà, ánh mắt bình tĩnh, nhíu mi tâm.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Thị Hoài Hà lại không nhịn được mà chột dạ.

 

Thị Hoài Minh nhìn cô ta hỏi: "Chị hai, chị định cãi nhau với thằng em trai ruột này sao? Hay chị định khiến vợ chồng em bất hòa, gia đình không hòa thuận, ngày ngày đánh nhau cho chị xem?"

Biểu cảm trên khuôn mặt của Thị Hoài Hà càng lúc càng trở nên trống rỗng, không biết phải nói gì cho phải.

 

Thật lâu sau, cô ta mới nặn ra được một câu: "Chị chưa từng có ý định như vậy…"

Thấy Thị Hoài Hà như vậy, Thị Hoài Minh không muốn nhiều lời thêm với cô ta.

 

Anh chỉ nói một câu đơn giản: "Chị thu dọn đồ đạc đi, trưa mai em đưa chị ra nhà ga."

Nói xong lập tức quay người bỏ đi, không cho Thị Hoài Hà cơ hội nói lại.

 

Thị Hoài Hà nhìn Thị Hoài Minh đi ra ngoài, cũng không còn tâm trạng nào thử quần áo mới nữa.

Cô ta ngồi xuống bên giường, mặt cúi gằm, nghiến chặt răng với vẻ mặt tủi thân tức giận.

Chung Mẫn Phân đẩy cửa bước vào, thấp giọng hỏi cô ta: "Làm sao vậy?"

Thị Hoài Hà vẫn cứng cổ nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng ba nó đuổi con đi."

Nghe vậy, Chung Mẫn Phân nhìn vào hai chiếc túi lớn trên bàn.

Bà hít sâu một hơi, hồi lâu mới nói: "Vậy con trở về đi, ra ngoài lâu rồi, cũng nên về nhà chăm sóc gia đình. Ở đây con cũng không có việc gì làm, không cảm thấy rảnh đến mức đau nhức xương cốt à? Muốn ở lại thêm, không muốn về nhà sao?"

Thị Hoài Hà hít một hơi thật sâu.

Một lúc sau, cô ta lại lẩm bẩm: "Con biết, con là người thừa duy nhất…"

 

Nghe vậy, Chung Mẫn Phân lắc đầu thở dài, quay người đi ra, không nói gì thêm với cô ta nữa.

Bình Luận (0)
Comment