Sau khi ăn tối và tắm rửa sạch sẽ xong, cô ta lập tức trở về phòng thu dọn hành lý.
Thị Hoài Hà không mang nhiều đồ đến đây, khi đến chỉ mang theo một gói nhỏ, những thứ cô ta đang thu dọn bây giờ đều là đồ mới mua sau khi vào thành phố.
Sau khi đến thành phố mua, cộng với hai chiếc túi mà Thị Hoài Minh đã mua vào buổi chiều, nên bọc hành lý cũng trở nên khá nhiều.
Nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy, tâm tình Thị Hoài Hà cũng không tệ lắm.
Dọn dẹp xong thì nằm xuống đi ngủ, ngủ luôn một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, cô ta lại đến phía chếch đối diện tìm Ngô Đại Phượng nói lời tạm biệt.
Khi Ngô Đại Phượng nghe nói cô ta phải đi, rất là không nỡ, chỉ hỏi: "Sao bây giờ cô lại rời đi? Không phải lúc đầu nói chờ Trân Trân ở cữ xong mới đi sao?"
Thị Hoài Hà trả lời cô ta: "Nếu không đi thì cũng bị người ta cầm xẻng đuổi đi thôi."
Ngô Đại Phượng vừa nghe liền hiểu ra, nhìn cô ta hỏi: "Có phải Trân Trân đuổi cô đi không?"
Thị Hoài Hà: "Cô ta không nói thẳng là đuổi tôi đi, nhưng đây không phải rõ ràng rồi sao?"
Ngô Đại Phượng thở dài: "Tôi thực sự không nỡ để cô rời đi."
Thị Hoài Hà suy nghĩ một chút: "Dù sao cũng là nhà của em trai tôi, có thời gian tôi sẽ lại đến."
Ngô Đại Phượng cười nói: "Cũng đúng, muốn đến thì đến."
Thị Hoài Hà ở nhà Ngô Đại Phượng cả nửa ngày.
Giữa trưa về nhà ăn cơm trưa xong thì ra nhà ga với Thị Hoài Minh.
Trước khi đi, cô ta cũng không còn xúc động nữa, trước khi lên xe còn nói với Thị Hoài Minh: "Mẹ già rồi, mẹ vẫn chưa quen cuộc sống ở đây, cũng không quen biết ai cả, em cần phải chăm sóc mẹ, đừng để mẹ chịu tổn thương."
Thị Hoài Minh trả lời: "Em biết, chị hai, chị yên tâm đi."
Anh giúp Thị Hoài Hà xách túi lớn túi nhỏ lên tàu, nhìn đoàn tàu chậm rãi rời sân ga.
Về đến nhà cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Anh vào phòng nhìn Trân Trân và con rồi lập tức đi học.
Sau khi Thị Hoài Hà rời đi, trong lòng Trân Trân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh thả lỏng.
Tâm trạng cô trở nên nhẹ nhàng, thay đổi tốt hơn, cho dù làm cái gì cũng cảm thấy hạnh phúc.
Buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Sảng lại sang đây thăm em bé.
Lý Sảng chào hỏi rồi bước vào phòng, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân cùng nhau ra khỏi phòng.
Lý Sảng ôm đứa bé một lúc, sau đó thuận miệng hỏi Trân Trân: "Sao không thấy chị dâu kia của em đâu nữa?"
Trước đây mỗi lần cô ấy đến đều nhìn thấy Thị Hoài Hà, nhưng Thị Hoài Hà lại giả vờ như không thấy cô ấy, vênh mặt giả điếc không thèm chào hỏi.
Trân Trân nói với Lý Sảng: "Em bảo anh ba đưa chị ấy về rồi, vừa về lúc trưa xong."
"Về rồi?" Lý Sảng quay đầu nhìn Trân Trân, suy nghĩ một chút: "Không phải em cãi nhau với cô ta chứ?"
Trân Trân gật đầu, kể cho Lý Sảng mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.
Lý Sảng nghe được thì rất sốc, ngồi xuống nói: "Đây là lần đầu tiên chị nghe nói có người có thể làm ra chuyện như vậy, nếu có ai đó vào phòng chị lục đồ của chị, mặc trộm quần áo của chị, còn làm rách nữa thì chị không làm ầm lên mới là lạ. Lại còn ăn vụng cơm ở cữ của sản phụ, đây là chuyện người bình thường có thể làm sao?"
Đã nổi giận và cãi nhau, người cũng đi rồi nên Trân Trân không còn tức giận vì những chuyện này nữa.
Lý Sảng trêu chọc đứa trẻ trong lòng mình nói: "Cũng may là mẹ chồng em che chở em, nếu không với loại người như cô ta, Thị Hoài Minh đi học không chăm sóc em được, không phải đùa chứ, chắc chắn em đã bị cô ta ngược đãi chết rồi."
Trân Trân gật đầu: "Ừm, mẹ chồng em là một người mẹ chồng tốt."
Lý Sảng trả lời cô: "Vậy sau này em phải hiếu thuận với bà ấy vào."
Trân Trân vẫn gật đầu, cười nói: "Nhất định em sẽ hiếu thuận với bà ấy thật tốt."
Có Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân chăm sóc, tâm trạng và thân thể Trân Trân đều không bị tổn thương, một tháng ở cữ của cô rất tốt.
Sau khi hết tháng ở cữ, Trân Trân cũng không đi làm luôn mà ở nhà nghỉ ngơi thêm hai tháng.
Một ngày trước khi chuẩn bị đi làm, Thị Hoài Minh đã đưa Trân Trân ra ngoài đi dạo một lúc lâu.
Hai người đến cửa hàng tơ lụa chọn vải, mua vải xong thì đến tiệm may đo kích thước, làm một bộ sườn xám theo yêu cầu.
Trân Trân không làm sườn xám để mặc ra ngoài.
Thời đại này mặc sườn xám ra ngoài thật đúng là có vấn đề, cho dù ở trong thành phố cũng bị người ta chỉ trỏ linh tinh.
Cô chỉ thích và muốn làm một chiếc sườn xám của riêng mình.
Sau khi rời khỏi tiệm may, sắc trời đã hơi tối.
Trân Trân ngồi trên yên sau của xe đạp, kéo chiếc khăn quàng qua mặt để chắn gió, Thị Hoài Minh đạp xe đưa cô về nhà.
Hai người vừa đạp xe về đến nhà, đúng lúc Chung Mẫn Phân bế Đan Tuệ từ nhà Lý Sảng trở về.
Trong vài tháng qua Chung Mẫn Phân đã bắt đầu thân thiết với bà Hà, hai người thường xuyên cùng nhau chăm sóc bọn trẻ.