.
Chương 234 -
Từ nhà ăn, Liễu Chí mua cơm trở về, A Văn và anh ta cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Bây giờ Đậu Đậu có thể miễn cưỡng ăn cơm, ngồi trên ghế đẩu cao cao ôm bát cơm của mình ăn.
Khẩu vị của A Văn không tốt, ăn không nhiều lắm đã không muốn ăn nữa.
Liễu Chí gắp thức ăn vào trong chén cho cô ấy, nói: "Em nhìn mình đi, hai năm này đã gầy thành dạng gì rồi, hiện tại còn đang mang thai, ăn nhiều một chút."
A Văn buồn rầu nói: "Em cũng muốn ăn, nhưng thực sự ăn không vào."
Đứa bé trong bụng của cô ấy đã bốn tháng, bởi vì khẩu vị vẫn luôn không tốt, mỗi lần ăn cơm đều tùy tiện cho qua, trên người không có tí thịt, cho nên bụng cũng không lộ rõ ràng ra, trông không lớn lắm.
Liễu Chí nhìn cô lại hỏi: "Vậy em muốn ăn cái gì, ngày mai anh mua cho em."
A Văn trả lời như cũ: "Cũng không có gì muốn ăn."
Liễu Chí không còn cách nào, chỉ nói: "Cố gắng ăn nhiều thêm chút."
A Văn hít nhẹ một ngụm khí, gật đầu: "Được."
Sau khi ăn cơm tối xong, A Văn cũng không đi nữa, ở nhà chơi cùng con rồi đi ngủ.
Trước tiên dỗ Đậu Đậu và Mễ Mễ ngủ, sau đó A Văn và Liễu Chí mới nằm xuống giường.
Liễu Chí ngồi trên giường, kéo dây cót cho đồng hồ.
Lúc ngước lên, anh ta nhìn A Văn một chút, nói: "Sát vách mới dọn tới là bạn của em, vậy sau cũng có người nói chuyện với em nhiều hơn, em không vui sao? Sao lại trông rầu rĩ không vui như vậy."
A Văn vô cùng bình thản hỏi lại: "Có sao?"
Liễu Chí đánh xong dây cót đồng hồ để sang bên cạnh, nói tiếp: "Có nha."
A Văn thả lỏng biểu cảm và giọng điệu, nằm xuống nói: "Anh cảm giác sai rồi, em rất vui."
Bạn tốt tới ở gần bên, sao cô ấy có thể không vui được.
Chỉ là Liễu Chí cũng không sai, từ sau khi ở nhà Trân Trân trở về, trong lòng của cô ấy lập tức nhịn không được hơi buồn buồn.
Bởi vì Trân Trân bận bịu, sau khi chào hỏi cô ấy vài câu thì Trân Trân không nói nhiều thêm bao nhiêu.
Trông thì vẫn quen thuộc như trước đây, nhưng thật ra, khoảng cách nhiều năm giữa hai người đã xảy ra chút thay đổi.
Trong đầu A Văn hiện lên bóng dáng Trân Trân bây giờ, còn có dáng vẻ của mấy năm trước.
Nói đến cũng lạ, đã nhiều năm như vậy, Trân Trân cũng sinh ba đứa nhỏ, sau vẫn không nhìn ra tuổi đã lớn.
Cô không chỉ không có dấu vết năm tháng trong mắt và trên mặt, ngược lại trên người còn có loại xinh đẹp như được tẩm bổ qua.
Mặc kệ là tinh thần cô hay là khuôn mặt và khí chất, đều trông rất tốt, nhất là lúc cười rộ lên, càng tản ra sự sáng ngời, khiến người ta nhìn đều thấy vui vẻ, rực rỡ.
Nghĩ tới Trân Trân xong, trong đầu A Văn hiện lên gương mặt mình.
Cô ấy đương nhiên cũng thay đổi, ánh mắt trở nên mệt mỏi, cũng gầy hơn, ngay cả trên mặt, trên da cũng có hơi lỏng lẻo.
Rõ ràng cô ấy nhỏ hơn Trân Trân vài tuổi, bây giờ nhìn lại thì giống như cô ấy lớn hơn cả Trân Trân.
Mặc dù Trân Trân vẫn cười cười nói nói, nhưng cô ấy không thể nào xem nhẹ sự thay đổi và so sánh như vậy.
Cho nên sau khi trở về từ nhà Trân Trân, cô ấy cũng che giấu không nổi cảm xúc trong lòng.
Đương nhiên ưu tư thế này không tốt, cho nên cô ấy không định nói ra.
Nhìn cô ấy nói như vậy, Liễu Chí dĩ nhiên cũng không hỏi tiếp nữa.
Anh ta đưa tay kéo đèn, nằm xuống nói: "Đi ngủ sớm một chút, em phải ăn được, ngủ được mới dưỡng thân thể tốt được."
Thật ra A Văn không thể ngủ được.
Ở trong bóng tối, trong mắt, trong đầu cô ấy đều đang nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng lúc phải cẩn thận nghĩ lại, cô ấy lại cảm thấy chuyện cụ thể gì cũng không có.
Hành lý quá nhiều, chỉ dựa vào một buổi tối là thu dọn không hết.
Trân Trân và Thị Hoài Minh, Chung Mẫn Phân đều thu dọn đơn giản hai phòng để đi ngủ trước, còn những chỗ khác không nhúc nhích tới.
Giày vò cả ngày xong cũng thật là mệt, ban đêm, rửa mặt xong nằm trên giường, Trân Trân thả lỏng gân cốt toàn thân, mềm giọng nói: "Cuối cùng cũng chuyển xong chỗ ở, ngày mai lại dọn dẹp hành lý còn lại một chút, còn cũng không nhiều lắm."
Thị Hoài Minh ôm cô vào trong ngực, hỏi cô: "Có phải rất mệt không?"
Trân Trân nghiêng đầu nhìn Thị Hoài Minh: "Dù mệt thế nào cũng không mệt bằng anh."
Thị Hoài Minh nhìn cô rồi nói: "Chuyển nhà, anh cũng sẽ không mệt mỏi."
Trân Trân gật đầu: "Biết mà, anh là người sắt, chưa từng biết mệt."
Trong mắt Thị Hoài Minh đều là ý cười nhẹ nhàng: "Đã như vậy rồi, nếu không chúng ta..."
Trân Trân biết anh muốn nói cái gì, lập tức giơ tay che miệng anh: "Không muốn! Đừng hòng!"
Thị Hoài Minh bật cười thành tiếng, đưa tay kéo tay Trân Trân xuống.
Giọng điệu của anh thả lỏng, mềm mại: "Vậy thì tâm sự rồi ngủ."
Nói chuyện phiếm dĩ nhiên cũng là nói vài chuyện vừa xảy ra.
Trân Trân tìm tư thế thoải mái rồi nói: "Không nghĩ tới A Văn lại ở sát vách, sau này em và cô ấy gặp mặt cũng thuận tiện hơn."
Nhắc tới A Văn, Thị Hoài Minh nói: "Nếu không phải người đó là A Văn, anh cũng không nhận ra."
Trân Trân hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thị Hoài Minh, im lặng một hồi rồi nói tiếp: "Mấy năm nay, cô ấy thay đổi thật lớn, gầy hơn trước kia nhiều, gầy tới chỉ còn xương thôi, tinh thần cũng không được tốt như trước."
Dĩ nhiên Thị Hoài Minh không nhận ra còn một nguyên nhân nữa, đó chính là giữa anh và A Văn vốn cũng không quen thân gì.
Anh không nghĩ tới dáng vẻ trước kia của A Văn ra sao, tự nhiên cũng không tiếp tục nói về chủ đề này.
Mệt mỏi suốt ngày quá đỗi, Trân Trân và anh trò chuyện chỉ vài câu đã buồn ngủ.
Cô xoay người đưa lưng về phía anh, gối đầu lên cánh tay anh, nằm trong ngực anh, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Thị Hoài Minh phải đi tới báo danh, nên từ sáng sớm đã rời giường.
Trân Trân vừa tới bên này chưa có công việc gì, anh cũng không gọi Trân Trân dậy, để cô ngủ nhiều một chút.
Mà Trân Trân ngủ đủ giấc, ung dung mở mắt tỉnh dậy, chợt bị khuôn mặt chó phóng đại trước mặt làm cho giật mình.
Dĩ nhiên cô sẽ không có phản ứng hoảng sợ gì, chỉ hơi sửng sốt một vài giây thì bình tĩnh lại, bởi vì cái mặt chó trước mặt là Đại Bạch.
Đại Bạch đứng trước giường cô, đầu đặt trên chăn, dùng biểu cảm ngốc nghếch nhìn cô.
Trân Trân ngớ ra đối mặt với nó một lát, sau đó đưa tay sờ đầu chó của nó.
Sờ xong cô mới mở miệng, giọng mũi rất nặng: "Mày tới gọi tao tỉnh dậy hả?"
Đại Bạch nhẹ nhàng "Gâu" một tiếng, sau khi sủa xong thì đặt cái đầu lông xù to lên trên chăn, đôi mắt mở căng tròn nhìn Trân Trân, cái đuôi phía sau cũng lắc qua lắc lại.
Trân Trân nhìn nó, không nhịn được bật cười.