Hai đứa nhỏ cũng đã tỉnh, hai mắt mở to, nằm bên nhau vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.
Không khóc hay quậy có nghĩa là còn chưa đói.
Nhưng Trân Trân vẫn đưa tay ôm lấy Đan Đồng, ôm vào trong ngực cho cô bé bú ít sữa.
Cho bú xong, đặt Đan Đồng trở lại giường nhỏ, Trân Trân lại ôm Hưng Vũ lên cho ăn.
Lúc cô cho Hưng Vũ bú, Đan Tuệ ở đâu bước đến.
Cô bé đi đến mép giường, nằm sấp xuống mép giường, nhìn Trân Trân nói: "Mẹ, mẹ đã tỉnh dậy rồi ạ?"
Trân Trân mặt mày dịu dàng nhìn cô bé nói: "Đúng vậy, có phải Tuệ Tuệ đã dậy từ lâu rồi hay không?"
Đan Tuệ nói với một giọng ngọt ngào như sữa: "Cha vừa huých khuỷu tay là con tỉnh dậy rồi."
Trân Trân mỉm cười nói: "Mẹ sẽ dậy sau khi cho em trai con ăn."
Trước đây cô không thích ngủ nướng, nhưng bây giờ ngủ nướng là có lý do rõ ràng.
Nguyên nhân đương nhiên là con còn nhỏ, buổi tối cần được cho bú và thay tã, hơn nữa còn có hai đứa con nên ban đêm cô và Thị Hoài Minh phải dậy mấy lần, nên sáng ra phải ngủ thêm một chút để bù đắp lại cảm giác.
Cho Hưng Vũ bú xong, Trân Trân mới rời giường đứng dậy đi rửa mặt.
Đan Tuệ nắm lấy cái đuôi Đại Bạch, đi theo Đại Bạch đến chơi trong sân.
Cô bé vẫn chưa thể nói rõ ràng đã muốn ra lệnh sai khiến, nên nói với Đại Bạch một cách uy nghiêm rất có khí thế: "Ngồi xuống!"
Đại Bạch ngược lại cũng nghe lời cô bé, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Đan Tuệ, thè đầu lưỡi với cô bé.
Đan Tuệ vui vẻ, lại đi tới gần nó một chút, vươn tay nói: "Bắt tay."
Đại Bạch giơ tay lên, chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Đan Tuệ.
Sau khi chơi với Đại Bạch một lúc, Đan Tuệ hào hứng chạy vào nhà nói với Trân Trân: "Mẹ ơi, Đại Bạch nghe lời con."
Trân Trân đã rửa mặt xong, đang ngồi vào bàn ăn sáng, bật cười một tiếng nói: "Đại Bạch thích con đó."
Đan Tuệ thanh âm trong trẻo như sữa: "Mọi người đều thích con!"
Chung Mẫn Phân đẩy chiếc nôi nhỏ ra khỏi phòng của Trân Trân, Hưng Vũ và Đan Đồng đang nằm trên chiếc nôi nhỏ.
Bà nghe được những gì Đan Tuệ nói với Trân Trân, mỉm cười trả lời: "Ai bảo Đan Tuệ của chúng ta có dáng vẻ xinh đẹp như vậy cơ chứ."
Chung Mẫn Phân vừa nói vừa ngồi xuống, bỗng nghe thấy có người gõ cửa ngoài cổng.
Bà quay đầu nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy người gõ cửa là A Văn, cô ấy vẫn bế một đứa trong lòng, một đứa đi bên cạnh.
Đứa bé đi bên cạnh đang thò cái đầu nhỏ vào cửa sân, nhìn vào phòng hướng bên này.
Trân Trân đứng dậy vẫy tay với A Văn: "Mau vào đi."
Mà cô vừa vẫy tay nói dứt lời, Đậu Đậu đã dẫn đầu đẩy cửa xông vào.
Vọt tới trước mặt Đan Tuệ, cô bé nhìn Đan Tuệ, giọng điệu chân thành nói: "Em gái, chị tới đây chơi với em nè."
Không có bé con nào không thích người đồng lứa, Đan Tuệ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đậu Đậu, đề nghị: "Ra ngoài chơi đi."
Đậu Đậu gật đầu, hai người lập tức tay trong tay đi ra sân.
Khi A Văn bước vào, cô ấy còn dặn dò Đậu Đậu một câu: "Chơi với em gái vui vẻ nha."
Đậu Đậu rất có dáng vẻ của chị gái, nói với A Văn: "Mẹ à, con sẽ chăm sóc em gái thật tốt."
A Văn mỉm cười, bước vào phòng để chào Trân Trân và Chung Mẫn Phân.
Bởi vì trước đó không quen biết, nên đương nhiên Chung Mẫn Phân rất khách khí với cô ấy, vội vàng kéo một cái ghế dài cho cô ấy ngồi xuống.
A Văn vội vàng nói cảm ơn với Chung Mẫn Phân.
Ôm Mễ Mễ ngồi xuống, cô ấy vừa cười vừa hỏi Trân Trân: "Cô đang ăn bữa nào thế?"
Trân Trân có chút ngượng ngùng cười trả lời: "Bữa sáng, tôi vừa mới dậy thôi."
A Văn ngược lại hiểu được: "Buổi tối phải trông con ngủ không ngon sao?"
Trân Trân gật đầu: "Chủ yếu là có hai đứa."
A Văn đặt Mễ Mễ xuống, vươn tay đỡ cô bé, để cô bé đứng trước mặt mình.
Giữ đứa trẻ trong tay, cô ấy tiếp tục nói với Trân Trân: "Đậu Đậu đã muốn đến chơi với Tuệ Tuệ từ lâu rồi, vừa rồi tôi nghe thấy có người nói chuyện ở nhà cô bên này nên mới đưa con bé đến."
Trân Trân vừa ăn vừa nói: "Không sao đâu, cô muốn đến đây lúc nào cũng được."
A Văn nói: "Không sợ chúng tôi quấy rầy cô và dì đây sao?"
Trân Trân: "Cô vẫn còn khách khí với tôi như vậy sao?"
A Văn cười cười: "Vậy sau này tôi sẽ không khách khí nữa."
Chung Mẫn Phân cũng nói: "Không cần khách khí."
Bầu không khí trong nhà của Trân Trân rất tốt, A Văn nói mấy câu với cô và Chung Mẫn Phân xong cũng đã có tâm trạng tốt hơn.
Đừng nói Đậu Đậu muốn tìm Đan Tuệ chơi, chính cô ấy cũng muốn tìm đến chơi với Trân Trân.
Mỗi ngày đều phải một mình ở nhà trông con, thật sự rất nhàm chán.