Chung Mẫn Phân muốn đến dọn dẹp cùng cô, nhưng vừa đưa tay ra thì đã bị Trân Trân chặn lại.
Trân Trân nói với bà: "Mẹ, mẹ đi trông mấy đứa nhỏ đi, những cái này để con làm cho."
Chung Mẫn Phân nói: "Một mình con làm thì phải mất bao lâu chứ?"
Trân Trân: "Rất nhanh thôi ạ."
Thấy Trân Trân không muốn mình dọn dẹp, Chung Mẫn Phân cũng đành đi trông cháu.
Cặp song sinh long phượng vẫn còn nhỏ, chỉ có thể nằm trên chiếc nôi nhỏ nên bà cũng không cần phải làm bất cứ điều gì, thế là Chung Mẫn Phân lấy đồ thêu thùa may vá ra làm, cũng thuận tiện trông coi Đan Tuệ và Đậu Đậu trong sân.
Khi Trân Trân thu dọn hành lý, A Văn đã mang theo Mễ Mễ đi bên cạnh cô.
Nhưng vì Mễ Mễ không thể tự chơi một mình, cho nên cô ấy cũng không thể rảnh tay để giúp Trân Trân, thế là ngồi nói chuyện với cô.
Ba đứa trẻ trong nhà đều còn nhỏ, không thể tự ngủ nên Trân Trân để lại không gian trên lầu không thu dọn.
Cô chỉ thu dọn không gian ở tầng dưới, dự định sẽ tạm thời sống ở tầng dưới, chỉ sử dụng một vài phòng ở dưới lầu.
Trân Trân sắp xếp quần áo trong phòng của mình.
A Văn lôi kéo cánh tay Mễ Mễ, cùng Mễ Mễ tập đi.
Mễ Mễ có thể tự đi được vài bước, nhưng bước đi không vững, sau khi bước được hai bước sẽ ngã sập xuống.
Trân Trân ở bên cạnh vừa gấp quần áo vừa xem A Văn dạy Mễ Mễ tập đi.
Nhìn đứa nhỏ bé sữa, trong lòng cô mềm nhũn, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Trân Trân mỉm cười nói với A Văn: "Sắp tự đi được rồi, đến lúc đó lại chạy loạn vòng quanh thế giới."
Nghe vậy, A Văn cũng cười nói: "Không phải sao? Hiện tại con bé rất nóng lòng muốn xuống đi dạo đây."
Sau khi đi đi về về với Mễ Mễ vài lần, A Văn bế Mễ Mễ lên ngồi xuống cạnh Trân Trân.
Hít một hơi, cô ấy nhìn Trân Trân nói: "Chờ khi nào cô dọn dẹp xong, tôi sẽ đưa cô đi một vòng, làm quen một chút."
Trân Trân thực sự cần phải làm quen với môi trường ở đây.
Cô mỉm cười ngẩng đầu, nhìn A Văn, đáp lại: "Được."
Nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong mắt Trân Trân, trong lòng A Văn vô thức trở nên rõ ràng hơn.
Đột nhiên, cô ấy nhớ lại khoảng thời gian trước khi kết hôn ở cạnh bọn họ, uống cà phê nghe âm nhạc, nhịn không được mà cảm thấy luyến tiếc hoài niệm.
Sau khi nhìn Trân Trân một lúc, A Văn cười nói: "Cô thật kỳ lạ, tại sao tôi lại cảm thấy cô càng ngày càng trẻ ra thế nhỉ?"
Tất nhiên, tuổi thật của bọn họ không còn quá trẻ, hơn nữa đều là người làm mẹ nên sau khi nhìn thấy Trân Trân ngày hôm qua, cô ấy đã không gọi cô là Tiểu Miên Hoa nữa, bởi vì xưng hô này thực sự không phù hợp.
Trân Trân cũng không nghĩ mình còn trẻ bao nhiêu nữa, chỉ nói: "Đều là mẹ của ba đứa trẻ rồi, trẻ chỗ nào nữa vậy?"
A Văn cẩn thận nhìn cô một lúc rồi nói: "Cô đang sống một cuộc sống hạnh phúc, cả người đều rất vui vẻ, tâm trạng ảnh hưởng đến vẻ ngoài, tâm tính tuổi trẻ còn tràn đầy năng lượng, cho nên vẻ ngoài nhìn cũng rất trẻ trung."
Trân Trân không phủ nhận những lời này, bởi vì đúng là cô đã sống rất vui vẻ trong những năm qua.
Cô nhìn A Văn nói: "Là không có chuyện gì phải lo lắng phiền lòng cả."
Ăn ngon mặc đẹp, được người khác yêu thương, muốn làm gì thì làm, trên người không bao giờ có bất kỳ áp lực hay bất bình nào, mặc kệ trong cuộc sống có chuyện gì cũng có người xử lý giúp, không cần cô phải phiền lòng hay ưu sầu.
Người đó là chiếc ô lớn, là cây đại thụ của cô, cho cô nhìn thấy nắng nhưng không nhìn thấy gió mưa.
Nói rồi trong lòng lại không nhịn được cảm thấy hâm mộ.
A Văn không nói thêm nữa, cô ấy mỉm cười quay lại chủ đề nói với Trân Trân: "Cuộc sống ở đây cũng không khác ở học viện quân sự lắm đâu, bên trong khu dân cư cái gì cũng có, bình thường sinh hoạt rất thuận tiện, không muốn nấu cơm thì đến nhà ăn mua cơm, muốn nấu cơm thì đến cửa hàng thực phẩm phụ mua nguyên liệu về nhà làm."
Nghe đúng là không khác nhau lắm, trong lòng Trân Trân càng thêm nắm chắc hơn.
Nhưng khi nghe đến cửa hàng thực phẩm phụ, cô lại nghĩ đến chuyện khác, nhìn về phía A Văn hỏi: "Bây giờ cô không đi làm sao?"
A Văn cười nhạt một tiếng nói: "Bây giờ tôi có hai đứa nhỏ phải chăm sóc, làm sao đi làm đây?"
Nếu không có ai giúp chăm sóc bọn trẻ, đúng là thực sự không thể đi làm.
Trân Trân nhìn A Văn hỏi: "Vậy mẹ chồng cô không tới giúp cô trông con sao?"
A Văn vẫn cười nói: "Bà ấy không quen cuộc sống ở nơi này, cho nên không thể ở lại đây."