Sau khi bước vào sân bên cạnh, đã thấy Trân Trân và Chung Mẫn Phân đang ngồi ở hiên nhà, mỗi người ôm một đứa bé trên tay trêu chọc chơi đùa.
Nghe tiếng cười nói của lũ trẻ truyền đến ngoài hiên, cô ấy trực tiếp lên tiếng nói: "Tôi đến trả bát đây."
Nghe thấy giọng nói của A Văn, Trân Trân quay đầu nhìn về phía cửa sân.
Nhìn thấy A Văn dắt Đậu Đậu và Mễ Mễ bước vào, cô bế Đan Đồng đứng dậy, đi ra hỏi: "Có đủ ăn không?"
A Văn nhìn cô trả lời: "Ai cũng ăn no bụng rồi."
Trân Trân một tay bế Đan Đồng, một tay nhận bát từ A Văn rồi mang vào trong phòng bếp.
Sau khi đi ra, cô đưa A Văn đến dưới hiên nhà, để A Văn cùng ngồi xuống băng ghế dài.
Bây giờ tuy mặt trời đã nghiêng về phía tây nhưng ánh nắng vẫn ấm áp, vừa vặn chiếu lên trên người.
Vào mùa này, dắt lũ trẻ ra hiên nhà tắm nắng cũng có thể coi là một cảnh tượng thú vị ấm áp.
Chung Mẫn Phân rất lịch sự nói với A Văn: "Làm phiền cô giúp chúng tôi cùng tìm Đan Tuệ, thật sự rất cảm ơn cô."
A Văn cười nói: "Dì à, dì đừng khách sáo với cháu như vậy."
Người lớn cùng nhau bế bé con nói chuyện, còn Đậu Đậu vẫn tìm Đan Tuệ đi chơi.
A Văn không quên dặn dò Đậu Đậu: "Nhớ chăm sóc em gái đấy."
Đậu Đậu hứa: "Mẹ, con sẽ chăm sóc em gái mà."
Hai bé gái đang chơi đùa trong sân, cầm những chiếc xẻng nhỏ cũ nát đào bùn đất.
Phần sân không trải nhựa kia cũng là nơi Trân Trân định trồng rau.
Trong sân A Văn nhà xây một cái tiểu hoa viên, nhưng hiện tại không còn nhiều loại hoa sống được, mắt nhìn bây giờ toàn là cỏ khô.
Bởi vì những gì đã xảy ra vào buổi sáng, bây giờ Trân Trân thỉnh thoảng lại phải liếc mắt nhìn trông Đan Tuệ.
Sợ nếu không chú ý một chút, đứa trẻ sẽ lại biến mất như lúc sáng.
Trân Trân, Chung Mẫn Phân và A Văn đưa các bé con đi phơi nắng và trò chuyện dưới hiên nhà.
Nói về chuyện xảy ra vào buổi sáng, Chung Mẫn Phân nói về chị dâu Trần: "Cô ấy là một người không tệ, đứa bé kia hình như cũng không phải cố ý, chúng ta đừng so đo nữa, hàng xóm quê nhà với nhau, hòa thuận tử tế một chút vẫn tốt."
A Văn trả lời nói: "Chị dâu Trần rất tốt, chị ấy không phải là người không nói đạo lý, một mình chị ấy chăm con cũng không dễ dàng gì, đứa nhỏ Trình Trần này cũng rất ngoan, không phải loại trẻ con thích nghịch ngợm, chắc là cũng không nghĩ nhiều như vậy đâu ạ."
Chung Mẫn Phân bắt được một tin tức: "Sao lại nuôi con một mình?"
Trân Trân ở bên cạnh trả lời: "Chị ấy là người nhà liệt sĩ đó mẹ."
Nghe nói như thế, Chung Mẫn Phân lập tức hiểu ra, chậm rãi gật đầu hai lần.
Đương nhiên bà cũng có sự đồng cảm nhất với kiểu gia đình này, cho nên bà lại có thêm ấn tượng tốt hơn về chị dâu Trần.
Bà lại hỏi A Văn: "Hai ngày nay đều không thấy cô ấy, cô ấy có việc riêng sao?"
A Văn gật đầu với Chung Mẫn Phân: "Chị ấy làm việc trong bệnh viện."
Chung Mẫn Phân thở dài: "Cô nhi quả mẫu thật sự không dễ sống mà."
Bản thân bà cũng không còn chồng, một mình nuôi ba đứa con lớn lên nên hiểu rõ cuộc sống của chị dâu Trần như thế nào.
Tuy nhiên bà không phải là người thích nói về những khó khăn với người khác, thế là không tiếp tục chủ đề này nữa mà nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, hỏi Trân Trân: "Trân Trân, con dự định sẽ làm cái gì?"
Trân Trân nhìn Chung Mẫn Phân nói: "Mẹ, bây giờ con vẫn chưa định đi làm, đợi khi nào Hưng Vũ và Đan Đồng cai sữa, có thể đi lại, biết nói chuyện, được gửi đến lớp mẫu giáo thì con mới bắt đầu tìm việc làm."
Chung Mẫn Phân nói: "Nếu con thích đi làm thì cứ đi đi, để mẹ chăm sóc lũ trẻ thay con là được rồi."
Trân Trân nói: "Tận ba đứa đó mẹ, một mình mẹ làm sao trông được hết?"
Chung Mẫn Phân cảm thấy không có vấn đề gì: "Ở nông thôn còn có người sinh mười tám đứa trẻ kia kìa, việc chăm sóc bọn trẻ có gì khó khăn đâu?"
Trân Trân: "Mẹ đã làm việc vất vả cả đời rồi, bây giờ mẹ nên hưởng phúc nhiều hơn mới đúng."
Nhìn Trân Trân nói chuyện với Chung Mẫn Phân, A Văn ở bên cạnh mỉm cười.
Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu như thế này là điều mà cô ấy đã tưởng tượng trước khi kết hôn.
Cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ gặp được mẹ chồng tốt như vậy nên chỉ có thể mỉm cười ghen tị với Trân Trân.