Trân Trân bế Đan Đồng vào nhà, đặt cô bé lên chiếc giường nhỏ rồi đắp chăn, để cô bé có thể yên tâm đi ngủ.
Sau khi đi ra, Trân Trân không ngồi xuống nữa mà kéo A Văn vào phòng bếp, nói rằng muốn làm một số món ăn ngon.
A Văn ôm Mễ Mễ ở bên cạnh nhìn xem Trân Trân nấu ăn.
Trân Trân lấy mấy miếng xương sườn ra rửa sạch, chần qua nước sôi loại bỏ bọt, cắt một ít bí đao, ngâm một ít rong biển.
A Văn vừa nhìn vừa hỏi: "Tay nghề nấu cơm này cô học của ai đấy?"
Trân Trân cắt bí đao cười trả lời: "Lúc còn rất nhỏ tôi đã thích nấu ăn rồi, nhà ai có việc mời đầu bếp về nhà nấu ăn, tôi sẽ đi theo để học hỏi, sau đó lại tự mình thực hành tìm tòi, cảm giác rất thú vị."
Nhìn thấy Trân Trân như vậy, A Văn cũng không nhịn được cười.
Giống như chỉ cần ở bên cô, sẽ không thể không vui vẻ, trong lòng trở nên ấm áp mềm mại.
Trân Trân là một người có thể khiến người khác cảm thấy đơn giản, trong sáng và hạnh phúc.
A Văn nở một nụ cười nhè nhẹ, cô ấy nhìn Trân Trân nói: "Thị Hoài Minh có thể lấy được người như cô đúng là may mắn."
Trân Trân ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, không chút giấu giếm nói: "Không phải anh ấy có mắt nhìn tốt, mà là mẹ chồng tôi có mắt nhìn tốt."
Trong mắt A Văn hiện lên một tia ý cười nồng đậm: "Tôi cảm thấy hôn nhân sắp đặt cũng không có gì không tốt."
Trong vòng nửa năm kể từ lần đầu tiên đến thành phố, thông gia từ bé và hôn nhân sắp đặt là hai từ mà Trân Trân cực kỳ không muốn nghe.
Bây giờ cô đã không còn bài xích hai từ này nữa, cô và A Văn nói chuyện nhiều hơn vài câu.
Trong khi trò chuyện, cô cho xương sườn vào trong nồi đất để hầm.
Xương sườn phải được hầm trong thời gian khá dài, sau khi hầm gần xong mới cho bí đao và rong biển vào.
Thời gian nửa ngày còn lại trôi qua rất nhanh chóng.
Mắt thấy hoàng hôn đã buông xuống, A Văn liếc nhìn đồng hồ, để Đậu Đậu ở đây rồi một mình đến nhà ăn mua cơm.
Buổi sáng mua rất nhiều đồ ăn, Trân Trân định nấu bữa tối ở nhà nên không đi đến nhà ăn.
Sau khi mua cơm trở về, Trân Trân lại đến gọi Đậu Đậu về nhà.
Nhưng cô ấy gọi Đậu Đậu còn chưa chịu về, Trân Trân đã ở trong bếp đi ra gọi A Văn.
Trân Trân bước đến trước mặt cô ấy, đặt vào tay cô ấy một hộp cơm nhỏ, nói với cô ấy: "Cầm cái này về ăn đi."
A Văn tò mò hỏi cô: "Là cái gì vậy?"
Trân Trân cũng không thừa nước đục thả câu: "Canh sườn bí đao rong biển, đặc biệt hầm cho cô ăn đấy, nhất định phải ăn hết biết chưa."
Nghe nói như thế, A Văn sững sờ cả người, nhìn Trân Trân một lúc lâu mà không nói lời nào.
Trong khi cô ấy đang sững người, Thị Hoài Minh đã đi làm về.
Nhìn thấy Thị Hoài Minh vào đi sân, A Văn mới hoàn hồn, vội vàng chào Thị Hoài Minh một tiếng.
Sau đó, cô ấy lại nhanh chóng nói với Trân Trân: "Chị Trân Trân, cái này tôi không thể nhận được."
Trân Trân tự nhiên không nhận lại hộp cơm, trực tiếp đẩy bả vai A Văn ra khỏi sân, nói với cô ấy: "Nghe lời tôi, yên tâm mang về nhà ăn đi, trước tiên phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt đã rồi nói tiếp."
Nghe lời này, trong lòng A Văn và mắt mũi đều cảm thấy vô cùng chua xót.
Cô ấy nhìn hộp cơm rồi lại nhìn Trân Trân, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Chị Trân Trân, tôi..."
Trân Trân không cần cô ấy nói lời cảm động gì, lập tức nói: "Mau về ăn cơm đi, tôi cũng phải vào nhà ăn cơm đây."
A Văn mím mím môi: "Vậy ngày mai tôi lại tới tìm cô... trả hộp cơm..."
Trân Trân mỉm cười một chút: "Được."
Nhìn A Văn đưa Đậu Đậu và Mễ Mễ về nhà, Trân Trân quay người lại đi vào sân nhà mình.
Thị Hoài Minh đã vào bếp chuẩn bị đồ ăn, nên cô cũng vào phòng bếp giúp một tay.
Thị Hoài Minh vừa xới cơm vừa hỏi cô: "Em làm món ngon cho A Văn à?"
Trân Trân ừm một tiếng nói: "Anh nhìn xem dáng vẻ bây giờ của cô ấy đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cơ thể cô ấy cũng sẽ không chịu đựng được mà sụp đổ mất."