Thị Hoài Minh vào trong phòng thay quần áo sạch sẽ, rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm.
Trân Trân vừa ăn vừa hỏi lại: "Thật sự là anh tự mình xây à?"
Thị Hoài Minh gật đầu: "Ừm, không có gì khó khăn cả."
Anh mang đống xi măng, cát gạch này về để xây một cái ổ cho Đại Bạch.
Thay vì thuê những người thợ chuyên nghiệp tới xây dựng thứ này, anh dự định tự mình xây một chiếc ổ bằng gạch đơn giản nhưng đủ chắc chắn cho Đại Bạch.
Bởi vì chỉ có thời gian nghỉ ngơi một ngày, Thị Hoài Minh ăn xong cũng không nghỉ ngơi, lập tức bắt tay vào xây ổ chó.
Trân Trân cũng thay một bộ đồ rất cũ kỹ, đeo găng tay chống mài mòn, giúp anh một tay trong sân.
Đan Tuệ thấy có vẻ thú vị, tự nhiên cũng theo đến "giúp đỡ".
Thị Hoài Minh cầm xẻng trộn cát với xi măng, xếp gạch lên xây, Trân Trân ở bên cạnh giúp đỡ chuyển từng viên gạch.
Đan Tuệ so với hai người bọn họ còn bận rộn hơn nhiều, lúc thì cầm cái xẻng nhỏ bị hỏng trộn cát với xi măng, lúc thì đỏ bừng cả mặt mới nhặt được nửa viên gạch lên đưa cho Thị Hoài Minh, thở hồng hộc nói: "Cha, cho cha này!"
Nhìn thấy cô bé loay hoay đến mức đổ mồ hôi, Trân Trân ở bên cạnh không nhịn bật cười.
Cô đưa cả một viên gạch cho Thị Hoài Minh, nhìn Đan Tuệ hỏi: "Tuệ Tuệ, con có thấy mệt không?"
Đan Tuệ lại nhặt cái xẻng nhỏ bị hỏng lên bắt đầu trộn làm xi măng, mở miệng trả lời: "Con không thấy mệt chút nào hết!"
Sau khi trộn một hồi, cô bé ngước mắt lên, chợt nhìn thấy Trình Trần đứng ở ngoài sân.
Đương nhiên cô bé có ấn tượng rất tốt với Trình Trần, thế là hướng về phía cậu hô to: "Anh ơi vào đây chơi chung đi."
Hôm nay Đậu Đậu không ở nhà, có đồ chơi vui như vậy mà không có ai chơi cùng cô bé.
Lần trước đã gây ra nhiều rắc rối cho người khác, lần này nghe vậy Trình Trần cũng không dám đi vào trong.
Trân Trân và Thị Hoài Minh nghe thấy những lời của Đan Tuệ, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa, trông thấy Trình Trần đứng bên ngoài không đi vào trong, Trân Trân lập tức niềm nở chào hỏi một câu: "Trình Trần, vào trong chơi đi."
Trình Trần nghe thấy Trân Trân lên tiếng, lúc này mới dám bước vào.
Cậu bước vào đi đến cạnh đống gạch đỏ, nhìn Thị Hoài Minh đang xây tường gạch, tò mò hỏi: "Chú thím, hai người đang làm gì vậy?"
Thị Hoài Minh vừa xây tường gạch vừa nói: "Đang xây ổ chó."
Đại Bạch chạy đến bên cạnh Trình Trần, Trình Trần đưa tay ra chạm vào đầu chó của Đại Bạch một chút: "Thì ra mày tên là Đại Bạch à."
Cái đuôi to màu trắng của Đại Bạch vui vẻ vẫy vẫy, nó dùng đầu dụi dụi vào người Trình Trần hai lần.
Trình Trần lại xoa đầu Đại Bạch hai lần nữa, sau đó đến chơi với Đan Tuệ.
Xét về tuổi tác mà nói, cậu và Đan Tuệ không thể chơi với nhau nữa, chỉ là một người anh trai chăm sóc em gái mà thôi.
Cậu ngồi xuống trước mặt Đan Tuệ, lấy ra hai viên kẹo sữa bò từ trong túi đưa cho Đan Tuệ: "Anh mang kẹo cho em ăn này."
Nhớ tới chuyện lúc trước, mặc dù Đan Tuệ rất muốn ăn, nhưng lại lắc đầu nói: "Không được ăn."
Trình Trần nhìn cô bé: "Tại sao vậy? Đây là kẹo sữa bò, lại là kẹo mềm, ăn rất ngon đó."
Đan Tuệ trả lời rất đơn giản: "Cha nói là không được ăn."
Cả Trân Trân và Thị Hoài Minh đều ở đây, Trình Trần cũng không bắt ép Đan Tuệ nhận nữa.
Mà ngay lúc cậu vừa cúi đầu định cất kẹo vào lại trong túi, chợt nghe Trân Trân mở miệng nói một câu:, "Tuệ Tuệ, ăn đi."
Nghe nói như thế, cả Đan Tuệ và Trình Trần đều vui vẻ trở lại.
Đan Tuệ nhận lấy kẹo của Trình Trần, lập tức đưa cho Trân Trân: "Mẹ."
Trân Trân đương nhiên biết ý của cô bé, cô tháo găng tay ra, cười giúp cô bé bóc lớp giấy gói kẹo ra.
Dùng giấy gói kẹo kẹp viên kẹo đưa vào trong miệng Đan Tuệ, miệng Đan Tuệ lập tức phồng lên, cô bé lại vui vẻ chơi tiếp.