Dù không có anh chị em nhưng Trình Trần lại khá giỏi trong việc dỗ trẻ con.
Quay sang nhìn cậu và Đan Tuệ một lúc, Trân Trân mở miệng hỏi cậu: "Trình Trần, hôm nay mẹ cháu không ở nhà à?"
Nghe được câu hỏi của Trân Trân, Trình Trần ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Cậu nhìn Trân Trân trả lời nói: "Hôm nay mẹ cháu trực ban không về nhà."
"Ồ." Trân Trân gật đầu đáp lại một tiếng, đưa tay lấy một viên gạch đưa cho Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh đã dành nửa ngày trời để xếp từng viên gạch xây ổ chó cho Đại Bạch.
Sau khi xây xong tường thì xây cái mái, chỉ đợi khi nào xi măng giữa các viên gạch khô hoàn toàn thì Đại Bạch lập tức có thể vào trong ngủ.
Sau khi chơi mệt, cặp song sinh ngủ thiếp đi, Chung Mẫn Phân đến giúp bọn họ dọn dẹp sân.
Trình Trần cũng rất nhanh tay lẹ mắt, thấy có việc mình có thể làm, vội vàng đứng dậy đi giúp thu dọn.
Thấy cậu động tay động chân, Trân Trân vội vàng nói với cậu: "Trình Trần, cháu đừng làm thế."
Trình Trần không dừng lại, nói tiếp: "Không sao đâu thím, những công việc này cháu đều có thể làm được."
Thấy cậu tay chân nhanh nhẹn, lại nhất quyết muốn cùng nhau dọn dẹp nên Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân cũng đành chiều theo.
Chung Mẫn Phân vừa cười vừa nói với cậu: "Vậy tối nay cháu ở lại nhà chúng ta ăn cơm nhé."
Trình Trần nói: "Chỉ làm chút chuyện này thôi, không cần đâu ạ."
Trân Trân lại nói: "Không phải tối nay mẹ cháu không về sao? Ở lại nhà chú thím ăn cơm đi."
Trình Trần vẫn nói: "Không sao đâu ạ, cháu cầm phiếu ăn đến nhà ăn ăn cơm là được rồi."
Có nhiều người làm nên mọi thứ được thực hiện nhanh chóng, mảnh sân rất nhanh đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Trân Trân thấy Đan Tuệ chơi bẩn cả người nên đã đưa cô bé đi rửa tay rửa mặt bằng nước nóng, còn thay quần áo sạch cho cô bé.
Cô cũng thuận tiện tắm rửa qua rồi thay bộ quần áo đang mặc để làm việc ra.
Biến cô bé đen nhẻm thành một cô bé trắng trẻo nõn nà bước ra, đúng lúc nhìn thấy cả nhà A Văn đi vào.
Thấy A Văn và Liễu Chí mang Đậu Đậu và Mễ Mễ bước vào sân, Trân Trân cười chào hỏi một câu: "Mọi người trở về rồi."
Mọi người gặp lại nhau đều lên tiếng chào hỏi.
Liễu Chí nhìn thấy ổ chó đã xây xong, mở miệng nói: "Trông ổn đấy."
Bản thân Thị Hoài Minh cũng khá hài lòng, không khiêm tốn trả lời luôn: "Tay nghề của tôi đỉnh lắm phải không?"
Liễu Chí: "Gạch được xếp chồng lên nhau rất đẹp, các khe hở cũng được trát gọn gàng, rất đỉnh."
Người lớn nói chuyện người lớn, Đậu Đậu và Đan Tuệ lại tay trong tay đi chơi cùng nhau.
Trình Trần cũng không đứng ở bên phía người lớn, đi đến bên cạnh hai cô bé, lấy thân phận người trai lớn dỗ dành bọn nhóc.
A Văn đưa cho Trân Trân một hộp bánh quy đang cầm trong tay, nói với cô: "Tôi mang ít đồ ăn cho Đan Tuệ."
Nhà anh trai cô ấy có chút việc, hôm nay cô ấy và Liễu Chí cùng nhau trở về nhà mẹ đẻ.
Sau đó tôi đến bệnh viện một chuyến, trên đường đi thuận tiện mua một ít đồ ăn.
Trân Trân tự nhiên lịch sự nói không cần.
A Văn nhét bánh bích quy vào trong tay cô, nói: "Nếu cô không nhận thì tôi sẽ không chơi với cô nữa."
Trân Trân cười, cầm lấy bánh quy, lại hỏi cô ấy: "Kiểm tra thế nào rồi?"
A Văn nói: "Không có bệnh gì."
Chủ yếu là đi khám thai cũng không có bất kỳ hạng mục nào, chỉ đơn giản đo huyết áp và nghe tim thai một chút thôi.
Hai hạng mục này không có vấn đề gì, nên chính là không sao.
Tất nhiên, tình trạng của A Văn mấy ngày hôm nay thực sự rất tốt.
Mặc dù chưa nở nang đầy đặn lại ngay lập tức, nhưng nước da và khí sắc trên mặt đã khá một chút, trở nên tràn đầy sức sống hơn.
Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, hoàng hôn xung quanh đã hơi buông xuống.
A Văn và Liễu Chí tùy tiện trò chuyện vài câu với Trân Trân và Thị Hoài Minh, sau đó định đưa Đậu Đậu và Mễ Mễ về nhà.
Bọn họ còn chưa kịp rời đi, Trân Trân đã nói một câu: "Hôm nay Trình Trần cũng ở đây, nên mọi người cũng ở lại nhà tôi ăn tối đi."
Giữa A Văn và Trân Trân không có gì là khách sáo, cô ấy suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Liễu Chí nói: "Vậy anh đến nhà ăn mua thêm nhiều đồ ăn về đi, tối nay chúng ta ăn ở đây."
Kể từ khi Thị Hoài Minh và Trân Trân chuyển đến đây, mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt.
Liễu Chí đương nhiên không nói gì, dứt khoát đáp lại: "Được, bây giờ anh về nhà lấy hộp cơm đến nhà ăn."
Liễu Chí còn chưa kịp quay người, Trân Trân đã vội vàng nói: "Không cần, để tôi nấu thêm vài món nữa là được."
A Văn nhìn Trân Trân nói: "Có nhiều người như vậy, cô nấu bao nhiêu cho đủ, cứ để anh ấy đi đi."
Lúc đầu Trình Trần cũng không có ý định ở lại ăn tối, nhưng bây giờ thấy gia đình A Văn và Liễu Chí ở lại, cậu cũng không muốn làm mất hứng bầu không khí sôi nổi này, thế là mở miệng nói: "Chú Liễu, để cháu đi cùng chú đến nhà ăn mua thức ăn."
Liễu Chí nhìn về phía cậu, quả quyết đáp một tiếng: "Đi!"