Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân cùng nhau vào nhà chăm sóc bọn nhỏ, Thị Hoài Minh muốn đưa tay ra thay tã nhưng vẫn chưa thay quần áo trên người ra, thế là không làm nữa.
Thay tã xong, Thị Hoài Minh đem tã đi, lên tiếng nói: "Để anh đi giặt, vừa giặt vừa thay quần áo cho tiện."
Chung Mẫn Phân bây giờ cũng không lạ gì với loại chuyện này, anh muốn giặt thì để anh giặt.
Chỉ cần vợ chồng bọn họ có thể sống tốt với nhau, bà sẽ không can thiệp vào cái gì.
Thị Hoài Minh lấy tã đi, Trân Trân thì bế em bé lên cho bú.
A Văn ôm Mễ Mễ ở bên cạnh tham gia cuộc vui, sau khi nhìn Hưng Vũ bú một lúc, cô ấy đột nhiên nói: "Tôi cũng không biết cái thai này là con trai hay con gái."
Nghe nói như thế, Trân Trân ngẩng đầu ngước nhìn về phía cô ấy hỏi: "Cô muốn sinh con trai à?"
A Văn nhẹ nhàng cười nói: "Đúng vậy, ai chẳng muốn có cả con trai lẫn con gái."
Mặc dù có đề cập nhưng cô ấy không muốn nói chi tiết chuyện này, nên chỉ nói một cách mơ hồ.
Mà nói về chủ đề này, Trân Trân lại nghĩ đến Lý Sảng.
Cô cũng cười nói: "Khi chị dâu Lý Sảng mang thai Tử Ngôn, ngày nào chị ấy cũng lẩm bẩm muốn sinh một đứa con gái."
A Văn: "Vậy chị ấy còn muốn sinh thêm không?"
Trân Trân: "Không sinh nữa, lúc mang thai Tử Ngôn chị ấy có phản ứng khá lớn nên không muốn sinh thêm nữa."
A Văn: "Còn cô thì sao? Cô vẫn sinh thêm chứ?"
Trân Trân: "Tôi cũng không sinh nữa."
Sau khi nói chuyện cho hai bé con bú sữa xong, Trân Trân và A Văn đi vào bếp nấu ăn.
Bởi vì đã có A Văn nên Thị Hoài Minh không vào bếp nữa, thay vào đó, anh và Chung Mẫn Phân mỗi người bế một đứa trẻ, ở bên ngoài chăm con, thuận tiện nhìn Đan Tuệ và Đậu Đậu chơi đùa cùng nhau.
Trẻ con thích trẻ con, A Văn đặt Mễ Mễ lên ghế trẻ em, cũng cho cô bé ra chỗ Đậu Đậu và Đan Tuệ, đồng thời nhờ Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh giúp trông chừng.
Cô ấy ở trong bếp nấu ăn với Trân Trân, trò chuyện nói chuyện phiếm với cô.
Liễu Chí và Trình Trần đến nhà ăn lấy thức ăn xong cũng chơi ở trong sân, bên ngoài rất ồn ào vui vẻ.
Trân Trân và A Văn chỉ đơn giản xào nấu vài món ăn trong bếp, sau đó đặt lên bàn cùng với những món ăn được mang về từ nhà ăn, tất cả mọi người cũng ngồi xuống ăn cơm.
Khẩu vị của A Văn trở nên tốt hơn mỗi khi cô ấy ăn những món ăn do Trân Trân nấu.
Trân Trân thấy cô ấy ăn nhiều hơn, trong lòng tự nhiên cảm thấy hạnh phúc, rất có cảm giác thành tựu.
Liễu Chí khen Trân Trân nói: "Tay nghề này của cô có thể mở một tiệm cơm đấy."
Trân Trân tự nhiên khiêm tốn mỉm cười: "Tôi chỉ ở nhà mày mò nấu ăn một mình, không thể so sánh đầu bếp được."
Liễu Chí vẫn nói: "Tôi cảm thấy không kém gì so với đầu bếp cả."
Trân Trân còn chưa kịp nói lại, Chung Mẫn Phân đã lên tiếng: "Bây giờ những tiệm cơm bên ngoài tất cả đều là công tư liên doanh, tư nhân không thể kinh doanh được nữa, bây giờ làm gì còn tiệm cơm tư nhân mở nữa, không có đâu."
Lúc trước bà đã từng mở một quán ăn nhỏ ở nhà để kinh doanh nên đương nhiên là người có nhiều kinh nghiệm nhất.
Mà kể từ khi thực hiện các chính sách khác nhau đến nay, đúng là càng ngày càng nghiêm khắc.
Nhưng Liễu Chí chỉ khen ngợi tay nghề của Trân Trân chứ không thực sự đề nghị cô mở tiệm cơm, thế là không tiếp tục nhiều lời nữa.
Nhất là những chuyện trên chế độ kia bọn họ không thảo luận nhiều, nói một hai câu xong cũng bỏ qua.
Trên bàn cơm có nhiều người nên vô cùng sôi nổi, già trẻ đều có, việc trò chuyện về những chủ đề thoải mái và phổ biến là điều tự nhiên.
Trò chuyện như thế đến khi cơm nước xong xuôi, A Văn, Liễu Chí và Trình Trần không rời đi ngay lập tức mà ở lại chơi thêm một lúc nữa.
Chơi đến tối mịt mới về nhà tắm rửa, đi ngủ cho thỏa thích.
Trình Trần chỉ có một mình ở nhà, nên sau khi tắm rửa rồi chơi với đống đồ chơi nhỏ mình thu thập được một lúc thì cũng lên giường đi ngủ.
A Văn và Liễu Chí về đến nhà, trước tiên tắm rửa cho Đậu Đậu và Mễ Mễ rồi dỗ dành bọn chúng đi ngủ.
Cả hai đứa trẻ đều đã ngủ, lúc này A Văn và Liễu Chí mới lên giường nằm xuống.
Bữa tối bất ngờ ở nhà Trân Trân này, sôi nổi vui vẻ đến nỗi A Văn tạm thời không cảm thấy buồn ngủ.
Sau khi Liễu Chí tắt đèn, cô ấy ngửa mặt nằm trên giường, giọng điệu thoải mái nói một câu: "Đã lâu rồi không được vui như thế này."
Liễu Chí nằm xuống trả lời: "Ừm, thật là sôi nổi."
Rõ ràng trong lòng nhẹ nhàng vui vẻ, ngoài miệng cũng nói như thế, nhưng A Văn lại nghĩ đến những chuyện không vui.
Cô ấy quay đầu nhìn Liễu Chí, trầm mặc một lát, lại nói: "Nếu như đứa bé trong bụng em vẫn là con gái…"
Nói rồi im lặng, như thể có gì đó đang nghẹn ở cổ họng, cô ấy không nói thêm lời nào nữa.
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Liễu Chí có hơi sửng sốt một chút.
Sau đó, anh ta đặt tay lên bụng A Văn, lên tiếng nói: "Không đâu, lần mang thai này nhất định sẽ là con trai, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, yên tâm giữ gìn thân thể là được rồi."
Đây không phải là điều A Văn muốn nghe.
Thật ra bản thân cô ấy cũng không muốn sinh hết đứa này đến đứa khác như vậy, chỉ mong có một đứa con trai.
Nhưng cô ấy cũng biết Liễu Chí khó xử, có áp lực đối với chuyện này, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Hi vọng cái thai này là con trai như ý nguyện.
Chỉ cần sinh được con trai, vấn đề lớn nhất trong cuộc đời cô ấy sẽ được giải quyết, cô ấy cũng có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, không cần phải bị chuyện này đè nặng nữa, an nhàn mà sống.
Hít một hơi thật sâu, A Văn ở bên cạnh quay lưng lại với Liễu Chí, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Liễu Chí không nói nữa, cũng nghiêng người sau lưng A Văn, đi ngủ cùng cô ấy.
Nhưng Liễu Chí chỉ cần vài phút đã ngủ thiếp đi, còn A Văn thì nằm đó rất lâu mà không cảm thấy buồn ngủ.
Mỗi ngày đều ở cạnh Trân Trân, khẩu vị và tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, thật ra mấy ngày nay cô ấy ngủ rất ngon, nhưng vào đêm vui vẻ nhất như hôm nay, cô ấy lại đột nhiên bị mất ngủ.