Đồ ăn trong nhà bữa trưa đều đã ăn hết, cô định đi mua thêm một ít.
A Văn không có việc gì khác để làm, cô ấy tự nhiên đi cùng Trân Trân.
Đậu Đậu và Đan Tuệ đang chơi cùng nhau, Mễ Mễ để Liễu Chí trông, A Văn và Trân Trân cùng nhau rời cửa sân.
Sóng vai cùng Trân Trân chậm rãi bước đi trong con hẻm, ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu vào mặt, ánh mắt cùng trong lòng A Văn cũng ấm áp mà sáng ngời.
Với tâm trạng và giọng điệu thoải mái, A Văn nhìn Trân Trân nói: "Vừa rồi có phải cô với A Sảng nói xấu tôi hay không?"
Trân Trân mỉm cười một chút, không giấu diếm: "Có nói về cô, cô ấy lo lắng cuộc sống của cô gặp chuyện không vui."
Khi Lý Sảng yêu cầu một mình Trân Trân tiễn cô ấy, A Văn đã đoán ra điều đó.
Cô ấy nói "ôi" một tiếng: "Chị ấy chỉ lo lắng vớ vẩn thôi, từ ngày cô chuyển đến đây, có thấy Liễu Chí đối xử không tốt với tôi không?"
Trân Trân nghĩ một lúc: "Cũng rất tốt."
Giữa A Văn và anh ta hình như không có gì bất hòa, vợ chồng rất hòa thuận, đời sống vật chất A Văn cũng không có gì phải phàn nàn, Liễu Chí còn chủ động yêu cầu nhà cô nấu cơm nhiều hơn một chút cho cô ấy, đưa rất nhiều tiền ăn.
A Văn hít một hơi thật sâu, nhìn Trân Trân nói thêm: "Yên tâm đi, hiện tại tôi không sao, cũng sẽ chăm sóc cơ thể của mình thật tốt."
Trân Trân thấy A Văn bây giờ tinh thần rất tốt nên rất tự nhiên cười đáp lại: "Ừm, chăm sóc đến trắng trắng mập mập đi."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến cửa hàng thực phẩm phụ.
Trân Trân mua rau mua thịt, A Văn đứng bên cạnh quan sát một lúc, chỉ nhìn nguyên liệu nấu ăn thì khó mà có cảm giác thèm ăn được.
Thế là cô ấy cũng rút tiền và phiếu ra, mua một chút đồ mình muốn ăn.
Mang đồ mua được về nhà, A Văn cười nói: "Tối nay tôi cũng sẽ tự nấu ăn."
Trân Trân nhìn những thứ cô ấy đang xách trong tay: "Tất cả đều là thứ cô muốn ăn sao?"
A Văn gật đầu với cô: "Ừm."
Khi cả hai trở mang đồ trở về nhà, trời đã gần tối.
Mặt trời rơi xuống đường chân trời như một tảng đá lớn, A Văn và Liễu Chí chào Thị Hoài Minh, Trân Trân và Chung Mẫn Phân, rồi đưa Mễ Mễ về nhà nấu ăn.
Trân Trân đi cho Hưng Vũ và Đan Đồng bú, còn Chung Mẫn Phân vào bếp để nhóm bếp lửa nấu ăn.
Thị Hoài Minh vào phòng bếp giúp Chung Mẫn Phân một tay, nói chuyện với bà.
Sau khi cho bú xong Trân Trân cũng định vào bếp nấu ăn, nhưng Chung Mẫn Phân không muốn cô nhúng tay nên cô quay lại chăm sóc em bé.
Đan Tuệ và Đậu Đậu có bạn có bè, cũng không cần người lớn ở bên cạnh nhiều, vì vậy Trân Trân tự nhiên đi đến chiếc giường nhỏ để trêu chọc Hưng Vũ và Đan Đồng.
Chọc cho hai bé con cùng cười, giọng cười non nớt như sữa khiến tâm trạng con người ta thoải mái theo.
Nhìn những dáng vẻ bé nhỏ như vậy, trong lòng vừa mong chúng mau lớn, nhưng cũng mong chúng đừng bao giờ lớn.
Trân Trân dỗ dành hai bé con đi ngủ, sau đó cầm cuốn sách lên và đọc một lúc.
Khi cô đang mải mê đọc, chợt nghe thấy tiếng A Văn ở bên ngoài gọi: "Đậu Đậu, về nhà ăn tối đi!"
Đậu Đậu nghe thấy thì nhanh chóng trả lời, ngay lập tức đáp lại: "Con về đây!"
Trước khi đi, cô bé lại nói với Đan Tuệ: "Chị phải về ăn cơm rồi, mai chị lại đến chơi với em."
Đậu Đậu rời đi không lâu, Chung Mẫn Phân cũng nấu xong cơm tối.
Bởi vì buổi trưa ăn nhiều chất, nên buổi tối ăn khá thanh đạm.
Cơm nước xong xuôi vẫn như mọi ngày.
Trước khi đi ngủ, Trân Trân và Thị Hoài Minh nằm trên giường trò chuyện một lúc.
Trân Trân nghiêng đầu sang một bên, nhìn Thị Hoài Minh trong bóng tối, mở miệng nói: "Hai tháng nữa là sinh nhật của mẹ rồi, năm nay là sinh nhật tròn sáu mươi tuổi của mẹ, đến lúc đó các anh chị có tới đây không?"
Vấn đề này vẫn chưa được đề cập đến, nhưng Thị Hoài Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là sẽ tới."
Trân Trân không nhịn được có chút xúc động: "Thời gian trôi qua thật nhanh, mẹ đã sáu mươi rồi."
Giọng điệu của Thị Hoài Minh rất nhỏ, cũng là thở dài một hơi: "Đúng vậy..."
Cảm động, hai người nói thêm vài câu mang vẻ cảm thán.