Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 265

. Chương 265 -
Bà Phùng nói: "Mẹ vừa tới không lâu."

Liễu Chí tiếp tục sải bước đi vào phòng, "A Văn đâu?"

Bà Phùng: "Chắc là đến nhà ăn mua cơm rồi."

Bà ta vừa dứt lời thì nghe thấy trong ngõ truyền đến tiếng A Văn: "Đậu Đậu Mễ Mễ, về nhà ăn cơm."

A Văn vừa nói xong, chỉ một lát sau liền thấy cô ấy và Đậu Đậu Mễ Mễ cùng nhau bước vào nhà.

Liễu Chí xoay người nhận lấy hộp cơm trong tay cô ấy, đi đến trước nhà gọi bà Phùng: "Mẹ, vào nhà trước ăn cơm đi."

Bà Phùng không nói gì, quay người đi theo Liễu Chí vào nhà, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

A Văn vào phòng bếp cầm bát đũa, dẫn theo Đậu Đậu và Mễ Mễ vào nhà.

Đậu Đậu đi theo A Văn ngồi vào bàn, Mễ Mễ thì ngồi ở trong lòng Liễu Chí.

Bà Phùng nhìn Liễu Chí một cái, lên tiếng nói: "Đã lớn như vậy còn ôm, để con bé tự ăn đi."

Liễu Chí nhìn về phía bà ta trả lời: "Phải ôm thì con bé mới chịu ngồi yên, bằng không sẽ quậy ạ."

A Văn ngồi ở bên cạnh bàn cúi đầu ăn cơm, từ đầu đến cuối không nói chuyện.

Bà Phùng lại hỏi: "Có phải mấy ngày nữa là sinh không?"

Liễu Chí nói: "Dựa theo thời gian mà nói, đúng là sắp rồi, nhưng cũng không xác định ngày sinh chính xác."

Bà Phùng cúi đầu ăn cơm, "Vậy mẹ lại ở thêm vài ngày nữa rồi đi."

Nghe nói như thế, bàn tay cầm đũa của A Văn hơi dừng một chút.

Cô không ngẩng đầu cũng không nói gì, một lát sau tiếp tục động đũa ăn cơm, nhưng đã không còn khẩu vị nữa.

Cơm nước xong xuôi thì sắc trời đã tối đen.

Bà Phùng bởi vì bôn ba mệt mỏi, rửa mặt xong liền nhanh chóng trở về phòng ngủ rồi.

A Văn và Liễu Chí rửa mặt cho Đậu Đậu và Mễ Mễ, giặt quần áo, bận rộn làm xong những việc này mới lên giường nằm xuống.

A Văn nghiêng người đưa lưng về phía Liễu Chí, trên mí mắt không có nửa phần buồn ngủ, tất nhiên ngủ không được.

Liễu Chí nghiêng người tựa ở bên trên đầu giường, ôm lấy bả vai A Văn, nhỏ giọng nói với cô ấy: "Không phải anh bảo bà ấy tới, bà ấy cũng hẳn là nhớ em nên mới tới, ở đây không được bao lâu, em đừng có áp lực."

Vốn dĩ anh ta và A Văn đã nói xong rồi, lần này sinh con không gọi mẹ anh ta tới, nhưng mà ai biết bà ta lại tự chạy tới.

Nếu người đã đến đây, cũng đã vào nhà ở rồi, bọn họ tất nhiên cũng không tiện nói cái gì nữa.

Bất kể nói thế nào, bà ta đều là mẹ ruột của Liễu Chí.

A Văn nằm không nhúc nhích, thanh âm nói chuyện rất nhẹ, "Phải là bà ấy nhớ đứa bé trong bụng em mới đúng. . ." Làm sao có thể là nhớ đến cô ấy chứ.

Liễu Chí nói: "Đứa trẻ trong bụng em là cháu trai ruột bà ấy, tất nhiên là bà ấy mong nhớ rồi."

A Văn trầm mặc một hồi, nửa ngày từ trong cổ họng gạt ra một câu, "Nếu như còn không phải cháu trai thì sao?"

Liễu Chí vô thức ngừng một lát, sau đó thả lỏng ngữ khí nói: "Không thể nào, đã ba cái thai rồi, khẳng định là con trai."

A Văn bĩu môi một cái, một lát sau cô ấy đột nhiên chống đỡ thân thể ngồi dậy, tựa ở trên đầu giường nhìn Liễu Chí nói: "Em cũng muốn cái thai này là con trai, nếu là như vậy thì có thể khiến người nhà anh đều hài lòng, nhưng nếu như cái thai này còn không phải thì sao?"

Liễu Chí nhìn vào mắt A Văn.

Anh nhẹ nhàng hít một hơi: "Chúng ta tạm thời không thảo luận việc này, chờ sinh xong lại nói, được không?"

A Văn hơi mím môi, đè nén những cảm xúc đang bành trướng trong lòng xuống.

Cô nín nhịn không nói tiếp nữa, nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại, hơi thở run rẩy hít một hơi thật sâu.

Sát vách.

Thị Hoài Minh đưa tay tắt đèn, cùng Trân Trân nằm xuống.

Trân Trân ở trong ngực anh tìm một vị trí thoải mái, nhẹ nhàng nói chuyện với anh: "Mẹ chồng A Văn tới rồi."

Thị Hoài Minh không có hứng thú với mấy chuyện nhà này, nhưng chỉ cần Trân Trân nói với anh thì anh đều sẽ rất chân thành trò chuyện cùng Trân Trân. Anh tiếp lời Trân Trân, nói: "A Văn sắp sinh, tới thăm một chút cũng phải."

Nhớ tới vẻ mặt và trạng thái của A Văn sau khi mẹ chồng cô ấy đến, Trân Trân nhịn không được mà hít một hơi.

Một lát sau cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Có thể sống yên ổn với nhau, đừng làm ầm ĩ kiếm chuyện là được rồi."

Chuyện nhà khác, không hiểu rõ nội tình trong đó nên cũng không nói chính xác là sẽ như thế nào, Thị Hoài Minh nhẹ nhàng vò vai Trân Trân vài cái, không nói thêm cái gì nữa.

Trân Trân nằm trong ngực anh thay đổi tư thế, cảm giác buồn ngủ, nhắm mắt lại rất nhanh cũng liền ngủ thiếp đi.

Hiện tại Hưng Vũ và Đan Đồng đã cai bú sữa đêm, có thể ngủ suốt đêm nên chất lượng giấc ngủ của Trân Trân liền tăng lên.

Cứ thể ngủ đến rạng sáng mới thức dậy, sau khi Thị Hoài Minh đi làm, cô và Chung Mẫn Phân ở nhà trông con.
Bình Luận (0)
Comment