.
Chương 264 -
Đến nửa ngày, A Văn mới thốt ra một tiếng từ trong cổ họng, "Sao mẹ lại tới đây?"
Bà cụ nghe thấy tiếng A Văn, quay đầu nhìn sang, thở phào nói: "Con sắp sinh, mẹ đương nhiên phải đến."
A Văn nói không nên lời, trong cổ họng nghẹn đến mức rất khó chịu.
Cô ấy cố gắng nuốt ngụm nước miếng, sau đó quay đầu đi gọi Đậu Đậu, "Dẫn em gái về nhà."
Đậu Đậu đáp lại một tiếng, rồi đi trong phòng dắt Mễ Mễ đi tới.
A Văn cố gắng thả lỏng vẻ mặt và giọng điệu, lại quay đầu nói với Trân Trân:
"Đây là mẹ chồng tôi."
Trân Trân hơi ngớ ra một hồi, sau đó vội nhìn về phía bà cụ khách sáo nói một câu: "Chào bác gái."
Bà cụ cười với Trân Trân một cái, "Sao chưa từng thấy cháu?"
Trân Trân à một tiếng nói: "Tháng năm năm nay cháu mới vừa chuyển tới."
Bà cụ gật đầu, "Là hàng xóm mới à."
A Văn không có đứng quá lâu ở ngoài cửa nhà Trân Trân, mà đi mở cửa nhà mình.
Đậu Đậu dẫn Mễ Mễ đi ra, dắt Mễ Mễ về nhà.
Trình Trần theo ở phía sau, nói với Trân Trân nói: "Thím, cháu cũng trở về nhà đây."
Trân Trân quay đầu đáp lại cậu: "Được."
Thấy A Văn dẫn bà cụ và Đậu Đậu Mễ Mễ tiến vào cửa viện, Trân Trân ở ngoài cửa lại đứng một hồi.
Một lát sau cô xoay người lại, vào trong nhà ngồi xuống.
Chung Mẫn Phân không có đi ra ngoài, chờ Trân Trân ngồi xuống, nhìn Trân Trân hỏi: "Ai thế?"
Con mắt Trân Trân nhìn Chung Mẫn Phân trả lời nói: "A Văn mẹ chồng cháu."
Chung Mẫn Phân cũng sửng sốt một hồi, sau đó hỏi: "Không phải mới vừa nói không kêu bà ta đến sao?"
Trong lòng Trân Trân cũng nghĩ chuyện này, lên tiếng nói: "Chỉ nói thế thôi."
Chung Mẫn Phân cũng nghĩ đến, "Con dâu sắp sinh, nhất định phải qua xem ."
Trân Trân nhớ tới sắc mặt vừa nãy của A Văn, trong lòng cảm thấy hơi rầu rĩ.
Thế nhưng A Văn cũng chưa từng nói cụ thể về chuyện mẹ chồng cô ấy, vì thế Trân Trân cũng không cách nào phán đoán nhiều hơn.
Cô chậm rãi nhẹ ngàng gật đầu hai cái, "Dạ…"
Kế bên, A Văn dẫn mẹ chồng cô ấy bà Phùng vào phòng trống trong nhà, cầm cái gối và một vỏ chăn cho bà ta, không nói lời dư thừa, lập tức dẫn Đậu Đậu và Mễ Mễ trở về trong phòng mình.
Tiến vào phòng ngồi trước bàn trang điểm, cô ấy giơ tay phải chống bàn che mặt, không nhúc nhích trong chốc lát.
Thấy cô ấy như vậy, Đậu Đậu đứng ở bên cạnh hỏi cô ấy: "Mẹ, mẹ buồn ngủ hả?"
A Văn thả tay xuống, điều chỉnh tốt giọng nói: "Có hơi buồn ngủ chút."
Đậu Đậu nhìn cô ấy nghiêm túc nói: "Vậy mẹ ngủ một lát đi."
A Văn: "Mẹ vẫn nên ngủ tiếp vào buổi tối."
Tuy rằng không ngủ, A Văn ở trong phòng cũng không có đi ra ngoài.
Bà Phùng đột nhiên đến, khiến cô ấy không ứng phó kịp, trong đầu cô ấy vẫn hỗn loạn không có cách nào thông thuận.
Những chuyện đã từng đã xảy ra kia, mỗi một chi tiết nhỏ đều xuất hiện lại ở trong đầu cô ấy.
Hô hấp trở nên không thuận, chỉ cảm thấy như là nhét vào rất nhiều bông.
Ở trong phòng ngây ngốc đến chạng vạng, A Văn mới đứng dậy đi ra ngoài.
Cô ấy đưa Đậu Đậu và Mễ Mễ đến nhà bên cạnh, nhờ Chung Mẫn Phân chăm giúp, mình và Trân Trân đến nhà ăn lấy cơm.
Trời nóng nực, hiện tại Trân Trân cũng không muốn ở trong phòng bếp nấu cơm, phần lớn đều đến nhà ăn lấy cơm về.
Trên đường xách hộp cơm đến nhà ăn, Trân Trân hỏi A Văn: "Em và mẹ chồng em có phải là ở chung không tốt không?"
A Văn không muốn nhiều lời về những chuyện phiền muộn của mình, nói đơn giản: "Không tốt lắm, nhưng không chung đụng nhiều."
Trân Trân trấn an cô ấy: "Cũng may không ở chung, nên thời gian chung đụng không nhiều."
A Văn gật đầu, "Đúng thế."
Giọng nói Trân Trân ấm áp nói với cô ấy: "Ngược lại chị ở cách vách, bất cứ lúc nào em cũng có thể tới tìm chị, quan hệ của chúng ta như vậy, em cũng không nên coi tôi là người ngoài, có chuyện không vui nhất định phải nói với chị, đừng tự mình kìm nén."
Nghe xong lời này, trong lòng A Văn cảm thấy ấm áp.
Cô ấy gật đầu với Trân Trân, "Được, chị Trân Trân."
Ánh chiều tà buông xuống.
Liễu Chí và Thị Hoài Minh tan tầm sóng vai trở về.
Hai người đi ở trong đường hẻm, bóng người thật dài chiếu vào trên mặt đất.
Đi tới trước cửa lớn nhà Liễu Chí, hai người lên tiếng chào hỏi, Liễu Chí xoay người tiến vào sân, Thị Hoài Minh tiếp tục đi phía trước.
Liễu Chí tiến vào sân sau mới vừa đi hai bước, chợt nhìn thấy bà Phùng đi ra từ trong nhà, anh ta bỗng dưng sững sờ dừng lại bước chân.
Thấy Liễu Chí sững sờ, bà Phùng lên tiếng trước: "Làm sao vậy? Bây giờ đến mẹ con cũng không nhận ra à?"
Liễu Chí phản ứng lại, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ tới khi nào vậy?"