.
Chương 263 -
Thấy Đan Tuệ đồng ý đi, Lý Sảng và Chung Mẫn Phân nói mấy câu, rồi lại nói với Trân Trân: "Thời gian không còn sớm, chị không thể ở chỗ này lâu, dọn ít quần áo giúp bọn chị đi."
Trân Trân còn chưa nói thêm mấy câu, đã bị Lý Sảng giục đi thu dọn quần áo.
A vVn cũng không ngồi nữa , đứng dậy cùng Lý Sảng đi vào trong phòng Trân Trân.
Tiến vào phòng, Trân Trân vào trong ngăn kéo tìm quần áo của Đan Tuệ.
Lý Sảng nhìn bụng A Văn một lúc, cười hỏi cô ấy: "Sắp sinh rồi nhỉ?"
A Văn gật gù, "Cũng mấy ngày nay rồi."
Lý Sảng: "Sinh rồi thì bảo Tiểu Miên Hoa gọi điện thoại nói cho chị biết, chị tới thăm em."
A Văn vừa cười gật đầu với cô ấy, "Vâng."
Quần áo mùa hè nhẹ nhàng, Trân Trân thu xếp mấy bộ quần áo đơn giản vào trong túi đưa cho Lý Sảng.
Lý Sảng đỡ lấy túi nói với Trân Trân: "Em yên tâm đi, chị nhất định sẽ chăm sóc Tuệ Tuệ thật tốt."
Trân Trân không có chút nào lo lắng, "Em có bất an với ai cũng sẽ không bất an với chị."
Ba người nói mấy câu, Lý Sảng xách túi đi ra ngoài, lại nói vài câu với Chung Mẫn Phân.
Chung Mẫn Phân biết cô ấy thích Đan Tuệ cỡ nào, đương nhiên cũng không có bất an gì, chỉ dặn dò Đan Tuệ phải ngoan.
Giọng sữa của Đan Tuệ đáp lại: "Tuệ Tuệ sẽ ngoan ngoãn."
Nghe cô bé nói như vậy, Lý Sảng cười duỗi tay bóp khuôn mặt nhỏ của cô bé.
Không có thời gian nói thêm nữa, Lý Sảng xách túi nắm tay Đan Tuệ chuẩn bị rời đi.
Đan Tuệ vẫy tay với Trình Trần và Đậu Đậu, "Em đến nhà mẹ nuôi, trở về lại chơi với mọi người."
Chông Mẫn Phân ở lại trong phòng trông coi Hưng Vũ và Đan Đồng, không có ra ngoài đưa tiễn Lý Sảng.
A Văn ưỡn cái bụng tiễn Lý Sảng đến cửa viện, sau đó một mình Trân Trân đưa Lý Sảng ra đại viện.
Ra ngõ, Lý Sảng khom lưng ôm Đan Tuệ.
Cô ấy ôm Đan Tuệ nói với Trân Trân: "Vẫn là em có bản lĩnh, nuôi A Văn khỏe mạnh như thế."
Trân Trân cười nói: "Em nào có bản lĩnh gì, ban đầu em còn đưa ít cơm cho cô ấy, sau đó cô ấy không cần em đưa, khẩu vị của cô ấy tự trở nên tốt hơn, trạng thái tinh thần và khí sắc cũng đều tốt hơn."
Được là tốt rồi, Lý Sảng vẫn nói: "Chờ cô ấy sinh, em gọi điện thoại nói cho chị biết một tiếng."
Trân Trân gật đầu với cô ấy, "Được, chờ cô ấy sinh lại nói cho chị biết."
Trân Trân đưa Lý Sảng ra đại viện.
Lý Sảng lắc tay Đan Tuệ nói: "Nói tạm biệt mẹ đi."
Đan Tuệ bèn nói với Trân Trân: "Tạm biệt mẹ."
Trân Trân cũng vẫy tay với cô bé, "Phải ngoan nhé."
Đan Tuệ: "Dạ mẹ."
Thấy Lý Sảng ôm Đan Tuệ đi xa, Trân Trân bèn trở về.
Về đến nhà vẫn đến trong phòng ngồi xuống, cùng trông đứa nhỏ với Chung Mẫn Phân A Văn.
Hưng Vũ và Đan Đồng lật người lăn lộn trên tấm đệm dưới đất, bò tới bò lui chơi đồ chơi, một lúc lại kêu "A a a" một lần.
A Văn nhìn một lúc cười nói: "Trẻ con lớn nhanh thật."
Trân Trân mới vừa xoay người nào biết, hai em bé hôi sữa còn nằm ở trong tã lót, hiện tại đã sẽ lật người ngồi dậy, còn có thể bò tới bò lui tự mình nắm đồ.
Trân Trân tiếp tục nói: "Đúng thế, Tuệ Tuệ đã có thể rời cha mẹ thăm người thân rồi."
A Văn duỗi tay kéo Mễ Mễ vào trong lồng ngực, "Chủ nhật tôi cũng bảo Liễu Chí đưa Đậu Đậu đến nhà bà ngoại con bé ở mấy ngày."
Chung Mẫn Phân nói tiếp, "Thế nhưng, cháu sắp sinh rồi, không chăm sóc nổi."
Nói xong lời này bà nhìn về phía A Văn, lại hỏi cô ấy: "Mẹ chồng cháu không đến?"
A Văn vâng một tiếng nói: "Không cho bà ấy đến."
Sau đó cô ấy mới vừa nói xong, chợt nghe thấy sát vách truyền đến một chuỗi âm thanh đập cửa sắt nặng nề, đi kèm tiếng gõ cửa còn có người kêu gào: "Tần A Văn!"
Nghe tiếng ấy, trong lòng A Văn chìm xuống, mi tâm nhíu lại, trên mặt trong nháy mắt lộ ra nghiêm nghị.
Trong phút chốc Chung Mẫn Phân không chú ý tới sự thay đổi sắc mặt của cô ấy, chú ý nghe xong hai tiếng lại hỏi: "Có người gọi cháu à?"
Nhịp tim của A Văn đập thình thịch rất nhanh.
Cô ấy không nghe Chung Mẫn Phân hỏi cái gì, khi Chung Mẫn Phân hỏi lần thứ hai, cô ấy mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía Chung Mẫn Phân trả lời một câu: "Dạ… Hình như là…"
Trân Trân nhìn thấu sự khác lạ của A Văn, nhìn cô ấy hỏi: "Ai vậy?"
A Văn cầu khẩn ở trong lòng mình nghe lầm,đứng lên nói: "Cháu đi xem."
Thấy A Văn như vậy, Trân Trân đương nhiên cũng đứng cùng cô ấy.
Đi tới phía ngoài cửa viện, xoay người nhìn sang nhà A Văn, chỉ thấy người kêu cửa chính là một cụ bà đang quải túi đồ.
Trong nháy mắt nhìn thấy bà cụ ấy, dưới chân A Văn mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững.
Trân Trân nhìn về phía mặt A Văn, chỉ thấy lông mày cô ấy đã nhíu thành nút thắt, sắc mặt cực kỳ khó coi.