.
Chương 267 -
Hàn huyên vài câu về bụng của A Văn, trò chuyện không ra kết quả gì, bà Phùng không nói tiếp với Chung Mẫn Phân nữa.
Về nhà cũng không có chuyện gì làm, cũng không ai nói chuyện với bà ta, bà ta đành ở lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Chung Mẫn Phân, lại hỏi Chung Mẫn Phân: “Bà vẫn luôn ở cùng con trai và con dâu sao?"
Chung Mẫn Phân nói với bà ta: "Lúc chưa sinh đứa trẻ tôi không đến, sinh xong mới đến."
Bà Phùng nhìn Chung Mẫn Phân, "Con dâu bà nhìn cũng có vẻ yêu kiều, dáng vẻ như một chút bực bội cũng không chịu nổi ấy, có dễ ở chung không đó? Ở trong nhà này, là bà quản gia hay con bé quản gia?"
Chung Mẫn Phân nói thật: "Con dâu tôi tính tình tốt, ở chung rất tốt, tôi xem nó như con gái của mình, nó cũng xem tôi như mẹ ruột của nó. Ở nông thôn tôi quản gia, vào trong thành phố thì không, mệt mỏi muốn chết, không bằng cái gì cũng không quan tâm."
Bà Phùng nói: "Khó mà làm được, bà ở chỗ này, cái khác có thể mặc kệ, nhưng tiền nhất định phải giữ ở trong tay mình, nói cho cùng con dâu vẫn là người ngoài, tiền trong nhà đều cho cô ta giữa, có thể hoàn toàn yên tâm sao?"
Chung Mẫn Phân nói: "Đứa con dâu này tôi yên tâm 100%, tôi sống ở trong thành phố lớn này không quen, chữ lớn không biết một cái, giống như một người mù, giữ hết tiền ở trong tay làm cái gì? Cái gì cũng mặc kệ không quan tâm, muốn cái gì thì nói với con bé đều được, cái gì nó cũng mua sắm thỏa đáng, tôi không phiền lòng chút nào, sống rất thư thái."
Bà Phùng cười nói: "Bà nghĩ thoáng thật."
Chung Mẫn Phân: "Già rồi, còn hơn thua nhiều như vậy làm cái gì, con cái hiếu thuận là được rồi."
Bà Phùng nói: "Tôi và đứa con dâu kia của tôi không thân thiết gì cho cam, tôi cũng không tới đây ở, nhưng không có cháu trai là tâm bệnh của tôi, chuyện khác tôi có thể không quan tâm nhưng đứa cháu trai này, bọn họ nhất định phải sinh ra được cho tôi."
Nhớ tới dáng vẻ trước kia của A Văn, Chung Mẫn Phân còn nói: "Chị Phùng, bà cũng đừng gây áp lực cho con trẻ quá nhiều."
Bà Phùng không tiếp nhận lời khuyên này: "Sinh ra sớm một chút thì tôi đương nhiên sẽ không gây áp lực cho chúng nó."
Nhìn ra thái độ của bà Phùng đối với chuyện này, Chung Mẫn Phân cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao không phải là chuyện của nhà mình, bà nghe một chút thì thôi, nhiều lời quản nhiều đều không thích hợp, đối với bà cũng không có gì tốt.
Bà Phùng ở chỗ này cùng Chung Mẫn Phân liên miên lải nhải cho tới giữa trưa.
A Văn và Trân Trân dẫn mấy đứa nhỏ tới, buông Đậu Đậu Mễ Mễ và Đan Đồng xuống, hai người kết bạn đi nhà ăn mua cơm.
Trân Trân và A Văn cầm hộp cơm đi ra ngoài, bà Phùng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đậu Đậu và Mễ Mễ bên cạnh, lại nói với Chung Mẫn Phân: "Bà nói xem, sinh hai con bé này có ích lợi gì? Sớm muộn gì cũng phải gả đi, sớm muộn gì cũng là người nhà người ta, đều là hàng lỗ tiền. Đến đứa lớn này, nhìn thấy tôi ngay cả tiếng bà nội cũng không chịu gọi, chắc hẳn là mẹ nó dạy."
Chung Mẫn Phân nói với bà Phùng: "Chị Phùng, bà đừng nói như vậy, bà đừng nhìn đứa trẻ còn nhỏ, nhưng bà nói gì nó đều nghe hiểu hết đấy."
Bà Phùng không quan tâm, "Lời tôi nói đều là lời nói thật, không có gì phải sợ chúng nó nghe được. Nuôi con trai có thể dưỡng già, sinh con trai là kế thừa hương hỏa, nuôi con gái có ích lợi gì? Con gái chết cũng là an táng ở bên ngoài, gả đi rồi cũng không phải là người nhà mình nữa."
Tuy nói tuổi tác của Đậu Đậu không thể hiểu hết những lời này, cũng sẽ không nhớ kỹ, nhưng Chung Mẫn Phân vẫn vội vàng đổi sang chủ đề khác.
Trò chuyện thêm nữa thì bà Phùng sẽ moi móc hết những gì nghĩ trong bụng ra mất, không biết còn muốn nói ra lời gì nữa.
Hai người nói chuyện tào lao cho đến khi Trân Trân và A Văn mua cơm trở về.
Nhìn Trân Trân bước vào sân, bà Phùng đứng dậy gọi Đậu Đậu, "Dẫn em gái của cháu về thôi, về nhà ăn cơm."
Đậu Đậu cũng không nói gì, ngoan ngoãn dắt Mễ Mễ về nhà.
Đi ra ngoài đối diện với Trân Trân đang đi vào, bà Phùng cười chào hỏi với Trân Trân một tiếng.
Nhìn thấy bà Phùng mang theo Đậu Đậu và Mễ Mễ rời đi, Trân Trân mang theo hộp cơm vào nhà.
Đi vào nhà, bỏ đồ ăn lên trên bàn, Trân Trân vào phòng bếp cầm bát đũa, múc đồ ăn trong hộp cơm ra.
Chung Mẫn Phân ở cạnh bàn ăn phụ Trân Trân một tay, chợt lên tiếng nói: "Xem ra A Văn sống không dễ dàng mấy."
Trân Trân ngẩng đầu nhìn về phía Chung Mẫn Phân, "Sao vậy ạ? Bác Phùng nói với mẹ cái gì sao?"
Chung Mẫn Phân nói: "Nói không ít, phần lớn là liên quan tới chuyện sinh con trai."
Phân thức ăn xong, bỏ đũa trong tay xuống, bà ấy nói tiếp: "Cái thai này của A Văn nếu là sinh con trai thì tốt, vạn sự đại cát, nếu như lại sinh con gái. . ." Bà lắc đầu không nói tiếp nữa.