Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 268

. Chương 268 -
Trân Trân nhìn Chung Mẫn Phân lặng im một hồi.

Bà còn chưa nói thêm lời thì Thị Hoài Minh tan làm trở về.

Trân Trân và Chung Mẫn Phân dừng đề tài này lại, ngồi xuống ăn cơm trưa trước.

Trước khi rửa tay ngồi xuống ăn cơm, Thị Hoài Minh đi ôm lấy Hưng Vũ và Đan Đồng trước.

Lúc ôm Đan Đồng anh quay đầu nói: "Tuệ Tuệ vừa mới đi một ngày, tại sao anh cảm giác thời gian trôi qua thật dài, về đến nhà không có con bé chạy tới kêu cha thật đúng là không quen được."

Trân Trân cười nói: "Nhớ con gái thì cứ nói nhớ đi."

Thị Hoài Minh buông Đan Đồng ra, đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, "Đúng là nhớ con gái, hai người nói xem cái nhà Hà Thạc này, mình không sinh ra được con gái nên nhất định phải đến cướp con gái của con."

Nghe anh nói như vậy, Chung Mẫn Phân và Trân Trân cùng nhau bật cười.

Chung Mẫn Phân: "Tuệ Tuệ nhà chúng ta đến chỗ nào cũng khiến người thích."

Chung Mẫn Phân và Trân Trân không đề cập đến chuyện của A Văn và mẹ chồng cô ấy ở trên bàn cơm, đều là nói mấy chủ đề nhẹ nhàng vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi Thị Hoài Minh ở nhà nghỉ ngơi một hồi rồi lại vội vã đi làm.

Trân Trân ở nhà cùng Hưng Vũ và Đan Đồng ngủ trưa.

Lúc cô tỉnh lại, Hưng Vũ và Đan Đồng còn chưa tỉnh, cô nằm ở trên giường mơ mơ màng màng, xuyên qua khe cửa chưa đóng kín lại, nghe thấy tiếng Chung Mẫn Phân và người khác nói chuyện, cố gắng nghe một hồi mới nhận ra được là mẹ chồng A Văn.

Nghe không rõ lắm, Trân Trân cũng không chú ý nghe bà Phùng và Chung Mẫn Phân nói cái gì.

Đương nhiên cô cũng không muốn nghe rõ ràng cho lắm, không nói A Văn thì nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, nói A Văn thì khẳng định là mấy chuyện cô không thích nghe, vậy thì không bằng trực tiếp đừng nghe thấy, tránh cho nghe được trong lòng không thoải mái.

Sau khi cô tỉnh táo lại rồi, Hưng Vũ và Đan Đồng vẫn còn chưa tỉnh, Trân Trân liền cầm sách mà đọc.

Đang nghiêm túc đọc thì thấy hai đứa bé lần lượt tỉnh lại, cô để sách xuống, chơi với Hưng Vũ và Đan Đồng một hồi.

Sau đó cô ôm Hưng Vũ giao cho Chung Mẫn Phân, chào hỏi với bà Phùng xong thì mình lại ôm Đan Đồng đi sát vách tìm A Văn.

Đến sát vách tìm A Văn, ngồi đó trò chuyện với cô ấy, để cho tâm tình của cô ấy có thể giữ được sự thỏa mái.

A Văn ở cùng với Trân Trân đúng là rất thả lỏng tinh thần.

Chỉ cần nhìn thấy ý cười trong mắt Trân Trân, chỉ cần không nghĩ tới bà Phùng, chỉ cần không nghĩ tới giới tính của đứa bé trong bụng, tâm tình của cô ấy liền có thể rất tốt.

Nhưng sau khi Trân Trân về nhà, bà Phùng từ sát vách trở về, tâm tình của cô ấy sẽ lại trở nên trầm xuống.

Trong lòng giống như có một khối đá lớn đè xuống khiến cô ấy có chút không thở nổi.

Cô muốn đứa bé trong bụng nhanh chóng ra đời, nhưng lại sợ nó ra đời.

Liễu Chí đương nhiên có thể nhìn ra được A Văn lại bắt đầu lo âu.

Vì để cho A Văn thỏa mái, ban đêm sau khi ăn cơm xong, anh ta tự mình đi tìm bà Phùng.

Anh ta nói với bà Phùng: "Mẹ, con biết mẹ một lòng muốn ôm cháu trai, nhưng loại chuyện này không phải con và A Văn có thể quyết định, mặc kệ lần này A Văn sinh ra con trai hay là con gái, mẹ cũng đừng sốt ruột, đừng nói mấy lời không dễ nghe kia có được không?"

Nghe nói như thế, bà Phùng nhíu mày lại, "Làm sao người khác đều có thể sinh được con trai, mà cô ta lại không sinh được con trai hả?"

Liễu Chí cúi đầu xuống hít một hơi, một lát sau mới nói: "Cô ấy cũng rất muốn sinh con trai."

Bà Phùng nhìn Liễu Chí nửa ngày, thở phào nói: "Được rồi, mặc kệ nam hay nữ mẹ đều không nói lời nào, cùng lắm thì lại tiếp tục sinh, ba thai đẻ không ra thì bốn thai, mười thai tám thai, luôn có thể sinh ra được con trai mà."

Nói chuyện với bà Phùng xong, Liễu Chí về phòng liền nói với A Văn: "Đừng khẩn trương, anh tin tưởng cái thai này của chúng ta nhất định có thể sinh được con trai, hiện tại mẹ anh cũng không gấp đâu, cho dù không sinh được con trai thì bà cũng sẽ không nói cái gì."

A Văn nhìn vào mắt Liễu Chí.

Cô ấy muốn nói thứ gì đó nhưng nhếch nhếch miệng không nói ra.

Một lát sau cô ấy im lặng gật đầu một cái, nghiêng người chậm rãi nằm xuống, không nói gì nữa.

Đến giờ đi ngủ, Trân Trân và Thị Hoài Minh tắt đèn nằm xuống giường.

Trân Trân vùi mình ở trong ngực Thị Hoài Minh, ở trong bóng tối nháy mắt nói: "Không biết khi nào A Văn sẽ sinh."

Thị Hoài Minh nhắm mắt lại, thanh âm nói chuyện mềm mà khàn, "Chắc là mấy ngày nữa thôi."

Trân Trân khe khẽ thở dài, "Trước khi mẹ chồng cô ấy đến còn đỡ, từ khi mẹ chồng cô ấy đến, em cảm giác tâm tình và trạng thái của cô ấy lại bắt đầu không ổn, thật sự làm cho người ta lo lắng."

Trân Trân và Thị Hoài Minh nói đến đây thì ngừng, nói xong cơn buồn ngủ ập đến liền ngủ thiếp đi.

Sau đó không biết ngủ bao lâu, chợt bị một trận tiếng đập cửa vừa vội vừa mạnh đánh thức.
Bình Luận (0)
Comment