Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 270

. Chương 270 -
Thân thể A Văn suy yếu cực độ, cần tĩnh dưỡng thật tốt, bên cạnh không cần nhiều người.

Trân Trân không ở lại trong bệnh viện thêm, ngay khi mẹ A Văn chạy tới là cô liền đi về nhà trước.

Bởi vì cả buổi trưa khẩn trương cao độ, sợ A Văn xảy ra chuyện, Trân Trân hiện tại toàn thân đều bủn rủn không có sức lực, nhất là hai cái đùi.

Cũng may A Văn và đứa nhỏ đều bình an, không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu không hôm nay sợ là cô không tự đi về được.

Cô trải qua cảnh cha mẹ rời đi nên trong lòng rất sợ hãi loại chuyện này.

Sau khi Trân Trân đi bệnh viện, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân ở nhà trông mấy đứa trẻ nửa ngày.

Bởi vì trời nóng nực, Hưng Vũ và Đan Đồng lại nhỏ, lại thêm Đậu Đậu và Mễ Mễ ở chỗ này, cho nên đều ở nhà không có đi ra ngoài.

Sau khi ăn cơm trưa xong, bốn đứa bé chơi một hồi thì buồn ngủ, liền nằm trên nệm êm ngủ thiếp đi.

Bọn trẻ ngủ thiếp đi rồi, Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh cũng không rời đi, Chung Mẫn Phân không có việc gì làm, cầm áo len cũ ra sổ hết len, Thị Hoài Minh ngồi ở bên cạnh giúp bà tháo len ra quấn thành cục, trò chuyện với bà.

Hai mẹ con nói qua nói lại, nói về chuyện khi còn bé, nói về rất nhiều chuyện.

Chung Mẫn Phân rất thích loại cảm giác này.

Buổi chiều thế giới yên tĩnh, có thể nghe được tiếng ve kêu ở nơi xa.

Con trai ruột ở đây cùng mình nói chuyện làm việc, ký ức năm xưa như sống dậy trở lại.

Có rất nhiều khổ cực, có hận đến cắn răng nghiến lợi, đương nhiên cũng có ngọt ngào len lỏi trong tim.

Lúc quấn ra được một quả cầu len thì chợt nhìn thấy Trân Trân từ ngoài cửa sân đi vào.

Nhìn thấy Trân Trân trở về, Chung Mẫn Phân lập tức thả áo len cũ trong tay xuống, đứng dậy ra đón, hỏi: "A Văn sinh chưa?"

"Vừa mới sinh xong ạ." Trân Trân gật gật đầu, cùng Chung Mẫn Phân vào nhà.

Chung Mẫn Phân đi theo bên cạnh cô tiếp tục hỏi: "Vừa mới sinh xong? Cái thai này của con bé đã là cái thai thứ ba rồi, làm sao lại sinh lâu như vậy?"

Từ ba giờ đêm đau bụng đến bây giờ cũng đã qua giữa trưa, đúng là quá lâu.

Theo lý thuyết sinh con nhiều lần rồi thì từ đau bụng đến khi sinh ra đứa nhỏ, thời gian cũng sẽ tương đối ngắn mới đúng.

Thị Hoài Minh rót chén nước ấm đưa cho Trân Trân.

Trân Trân đón lấy cái chén, uống nước xong mới nói: "Khó sinh ạ, đi một vòng Quỷ Môn Quan, suýt nữa mất mạng."

Nghe nói như thế, mi tâm của Chung Mẫn Phân trong nháy mắt nhíu chặt lại, bà nhìn Trân Trân hỏi: "Nguy hiểm như thế, hiện tại không sao chứ?"

Trân Trân lại gật gật đầu, "Cố gắng vượt qua được rồi, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng."

Chung Mẫn Phân nhẹ nhàng thở ra, không tự giác hạ giọng, lại hỏi: "Sinh trai hay là gái?"

Trân Trân để cái chén xuống, nhìn Thị Hoài Minh, lại nhìn về phía Chung Mẫn Phân, cũng thấp giọng trả lời, "Con gái."

Chung Mẫn Phân bỗng nhiên lộp bộp một cái.

Bà càng nhỏ tiếng hơn, "Vậy mẹ chồng con bé có nói cái gì không?"

Nhớ tới biểu hiện của bà Phùng ở bệnh viện, trong lòng Trân Trân cũng cảm thấy khó chịu.

Cô nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn Chung Mẫn Phân nói: "Không nói gì, nghe nói là con gái, trực tiếp rời đi."

Chung Mẫn Phân cũng thở dài theo, "Nếu như bà ta không làm ầm ĩ thì tốt, chỉ sợ..."

Thị Hoài Minh chỉ ở bên cạnh lắng nghe, không hỏi nhiều về vấn đề này.

Chờ Trân Trân và Chung Mẫn Phân nói cũng coi như xong rồi, anh hỏi Trân Trân: "Em chưa ăn cơm trưa có phải không?"

Trân Trân lắc đầu với anh, "Không có khẩu vị."

"Không thấy ngon miệng cũng phải ăn một chút." Thị Hoài Minh trực tiếp đi phòng bếp hâm nóng phần cơm để lại cho cô.

Hâm xong bưng lên trên bàn ăn, để Trân Trân ngồi xuống, nhét đũa vào trong tay cô, ngồi xuống bên cạnh chờ cô ăn cơm.

Trân Trân than thở, miễn cưỡng ăn nửa bát cơm.

Thị Hoài Minh cầm chén đũa thu dọn, lại bảo cô vào trong phòng nghỉ ngơi một hồi.

Nhìn sắc mặt và tình trạng hiện tại của cô, khẳng định là đã trải qua cảm xúc thay đổi rất nhanh.

Hai người vào phòng ngồi xuống.

Trân Trân tựa ở trên đầu giường, nhìn Thị Hoài Minh nói: "Lần này A Văn từ Quỷ Môn quan giữ được tính mạng, nhưng bác sĩ nói, lấy tình trạng cơ thể của cô ấy, không đề nghị cô ấy sinh con nữa, rất nguy hiểm."

Liễu Chí từng ở trước mặt anh đề cập chuyện muốn sinh con, Thị Hoài Minh tất nhiên biết vì sao Trân Trân lại nói cái này.

Anh nhìn Trân Trân hỏi: "Liễu Chí nói thế nào?"

Trân Trân nói: "Lúc A Văn khó sinh, anh ta bị hù dọa, có thể nhìn ra được anh ta thật sự rất sợ hãi, rất lo lắng. Sinh xong đến trong phòng bệnh dàn xếp xong xuôi rồi, bác sĩ tới nói lời này, anh ta liền nói với A Văn, về sau sẽ không sinh nữa."

Thị Hoài Minh gật đầu hai cái, "Anh ta nghĩ thông suốt là được rồi."

Nói xong lại nói: "Sinh nhiều như vậy làm gì, có hai đứa con làm bạn là được rồi."

Trân Trân nhìn anh, trong giọng nói kèm theo một chút sự tức giận, "Anh ta có thể nghĩ rõ ràng, nhưng mà mẹ anh ta..."
Bình Luận (0)
Comment