Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 271

. Chương 271 -
Hiểu được ý tứ của Trân Trân, Thị Hoài Minh nói: "Sinh con là chuyện của hai vợ chồng, chỉ cần trong lòng Liễu Chí và A Văn có quyết đoán là được rồi, dù sao cuộc sống vẫn là hai vợ chồng cùng nhau trải qua."

Trân Trân thở dài, "Em chỉ sợ A Văn sẽ chịu tủi thân, càng sợ cô ấy gánh chịu áp lực lại mang thai thêm đứa nữa."

Thị Hoài Minh nói: "Chỉ cần Liễu Chí có thể chống đỡ toàn bộ áp lực đó thì sẽ không có vấn đề gì, anh ta sẽ không không phân nặng nhẹ như thế."

Liễu Chí có thể chống đỡ toàn bộ áp lực sao?

Trân Trân nhớ tới trạng thái của A Văn lúc cô vừa chuyển tới.

Cô trầm mặc một hồi rồi nói: "Trước đó A Văn vì sao gầy thành như thế kia, khẳng định là bởi vì chịu áp lực quá lớn trong chuyện sinh con, chính bản thân cô ấy cũng không muốn sinh, trong lòng lo nghĩ, dẫn đến trạng thái tinh thần rất tệ, ăn không ngon ngủ không yên, lại phải bận chăm nom Đậu Đậu và Mễ Mễ, cho nên mới sẽ tiều tụy thành bộ dạng kia."

Thị Hoài Minh nắm chặt tay Trân Trân, "Tạm thời đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ ngủ trước đã."

Trân Trân đúng thật là đầu óc mê man, cô nhìn Thị Hoài Minh, "Anh có thể ở với em một lúc được không?"

Thị Hoài Minh dịu dàng nói, "Được, anh ở đây quạt cho em ngủ."

Nói đoạn anh đưa tay cầm cây quạt, nhẹ nhàng quạt qua quạt lại, gió bắt đầu thổi mát Trân Trân.

Trân Trân nằm xuống kéo chăn che bụng lại.

Cô vốn cảm thấy ngủ không được, nhưng Thị Hoài Minh ở bên cạnh khiến cô an tâm, anh quạt gió mát lại làm cho cô cảm thấy rất dễ chịu, thế là nằm không bao lâu liền nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Buổi chiều thế giới yên tĩnh, người trên giường hô hấp nhàn nhạt, nơi xa truyền đến tiếng ve kêu in ỏi.

Sau khi bà Phùng từ bệnh viện trở về, trong lòng bị đè nén, cũng không có đi đâu, chẳng hề làm cái gì, ở nhà nằm nửa ngày.

Chạng vạng tối bà ta tới nói với Chung Mẫn Phân một tiếng: "Đậu Đậu và Mễ Mễ phải làm phiền bọn bà mấy ngày, hiện tại tôi cũng không tâm tình không có sức lực trông nom, bực mình đến mức thở không ra hơi."

Chung Mẫn Phân trấn an bà ta, nói: "Cháu gái tốt lắm, cháu gái lớn lên đều tri kỷ."

Bà Phùng cười lạnh một tiếng, "Tri kỷ cái gì chứ? Ngay cả hai con bé này đến một tiếng bà nội cũng không chịu gọi."

Chung Mẫn Phân vừa dịu giọng lại vừa kiên nhẫn khuyên bà ta: "Chị Phùng, giữa người với người luôn là mối quan hệ qua lại, bà đối xử với bọn nhỏ tốt, bọn nhỏ mới có thể thân thiết với bà nha."

Bà Phùng không quan tâm, "Tôi cũng không rảnh làm mấy chuyện đó, không thân thì không thân, dẹp đi."

Chung Mẫn Phân cũng hiểu rõ, có nhiều thứ khuyên không được.

Nhất là người ở tuổi bọn họ, phần lớn là vô cùng cố chấp, là sẽ không dễ dàng thay đổi suy nghĩ.

Bà và bà Phùng lại nói vài câu không sâu không cạn, liền tiễn bà Phùng đi ra ngoài.

Liễu Chí ở bệnh viện với A Văn, trong nhà không có ai, bà Phùng trực tiếp đi nhà ăn ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi trở về rửa mặt một phen, sau đó nằm ở trên giường quạt gió.

Bà ta vốn là dự định thu dọn đồ một chút ngày mai về nhà.

Con bé A Văn vừa sinh ra kia, bà ta không thèm đi xem, hận không thể nhét nó vào lại trong bụng A Văn, để A Văn sinh ra lại một đứa khác, tất nhiên là càng không khả năng ở lại hầu hạ A Văn ở cữ.

Nhưng dù có đi thì trong lòng bà ta hiện tại quả là ấm ức, bà ta không định ngày mai sẽ đi.

Bất kể nói thế nào, có mấy lời vẫn là phải nói rõ.

Cái thai này đã không phải con trai, vậy thì mau chóng chuẩn bị sinh đứa nữa.

A Văn bởi vì tình trạng cơ thể sa sút mà ở bệnh viện thêm mấy ngày.

Trân Trân vì có con nhỏ phải chăm nên không rảnh đi thăm, nhất là Đậu Đậu và Mễ Mễ đang ở trong nhà cô, cũng chỉ có thể tranh thủ lúc bốn đứa bé đều ngủ, đến bệnh viện thăm A Văn một hồi.

Chị dâu Trần đi làm ở trong bệnh viện, có thể có nhiều cơ hội sang đây thăm A Văn hơn một chút.

Có thời gian rảnh là chị ấy liền đến phòng bệnh của A Văn ngồi một chút, nói chuyện với cô ấy.

Chị ấy biết được chuyện trong nhà A Văn tương đối nhiều, lúc trong phòng bệnh không có những người khác, chị ấy liền nhỏ giọng nói với A Văn: "Nghe chị dâu, cho dù có người cho em núi vàng núi bạc thì cũng không thể sinh con nữa có biết không?"

A Văn cười khổ, "Chị dâu, chị cho rằng em muốn sinh sao?"

Nếu cô thật sự muốn sinh thì cô sẽ vui vẻ mà đi sinh, ăn đến trắng trẻo mập mạp, hoàn thành cái mục tiêu này chứ sẽ không khiến bản thân mình trở nên tiều tụy như trước đó.

Chị dâu Trần nhìn cô ấy, "Hiện tại mặc kệ ai muốn ai không muốn, thân thể này của em chính là không thể mạo hiểm nữa. Lần này là mạng em lớn, lần sau thì khó mà nói chắc được, em không thể nhiều lần lấy mạng sinh con cho người ta như vậy được."

A Văn cúi đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh, nhìn một chút nước mắt liền rơi xuống.
Bình Luận (0)
Comment