.
Chương 273 -
Bảo mẫu cũng bị A Văn dọa sợ, ôm đứa nhỏ tránh ở một bên.
Đứa nhỏ tự nhiên càng không chịu được loại động tĩnh này, ở trong ngực bảo mẫu há mồm khóc oa oa, thanh âm vang dội.
Không cho Liễu Chí có thời gian phản ứng, A Văn đột nhiên lại xốc chăn mỏng lên xuống giường.
Ánh mắt và mũi của cô đều đỏ rực, mang giày vọt thẳng ra khỏi phòng, đi đến cạnh bàn ăn đứng ở trước mặt bà Phùng.
Bà Phùng không quan tâm, liếc nhìn cô một cái nói: "Lời tôi nói đều là lời nói thật, cô không cần nhìn tôi như vậy."
Liễu Chí muốn đỡ A Văn trở về, A Văn đẩy anh ta ra, đến gần bà Phùng, bờ môi run rẩy lên tiếng: “Bà đập tan cái suy nghĩ này đi, tôi sẽ không sinh nữa! Tôi sẽ không sinh con cho nhà mấy người nữa!"
Nghe nói như thế, mi tâm bà Phùng nhíu lại.
Bà ta ngẩng đầu lên nhìn A Văn, sắc mặt và ngữ khí đều cực kém, "Cô nói cái gì?"
"A Văn." Liễu Chí muốn ôm A Văn trở về, nhưng mà A Văn giãy dụa không chịu quay về.
Cô dựa vào mép bàn, hai cánh tay bóp chặt lấy cánh tay của Liễu Chí, ánh mắt đỏ như máu nói với Liễu Chí: "Anh nói với bà ta, bây giờ anh liền nói với bà ta, em không thể sinh nữa, sau này em sẽ không sinh nữa."
Cả khuôn mặt Liễu Chí đều nhăn lại.
Vốn là muốn lấy phương thức ổn thỏa từ từ giải quyết vấn đề này, xem ra là không được.
Tia sét này đã nổ tung biên giới luôn rồi.
Không đợi Liễu Chí lên tiếng nói chuyện.
Tròng mắt bà Phùng đi một vòng nhìn về phía anh ta hỏi: "Có ý tứ gì? Cái gì gọi là không thể sinh nữa hả?"
Liễu Chí hít một hơi thật sâu, đỡ lấy A Văn.
Trù trừ nửa ngày, anh ta nói với bà Phùng: "Mẹ, chúng con không có ý định sinh nữa."
Bà Phùng truy hỏi: "Đây là có ý gì? Không có ý định sinh nữa là có ý gì? !"
Liễu Chí nín thở một lát, cố gắng hết sức dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Con không muốn, chỉ hai đứa nhỏ Đậu Đậu và Mễ Mễ đã đủ ầm ĩ rồi, hiện tại lại thêm một đứa, cũng không ai chăm giúp, căn bản nuôi không được nhiều con như vậy."
Vẻ mặt bà Phùng vừa hung hăng vừa nóng nảy, "Đến ăn mày còn có thể nuôi sống được bốn năm đứa con mà mày làm quan nuôi không nổi? !"
Bà ta cũng không phải là người dễ lừa, nhìn chằm chằm Liễu Chí hỏi: "Có phải về sau cô ta không thể sinh con hay không? Đúng hay không? !"
Liễu Chí vẫn muốn giấu chuyện này đi.
Nếu kết quả đã định, không cần thiết lại để cho A Văn tiếp nhận thêm.
Kết quả anh ta còn chưa lên tiếng nữa, A Văn chợt tiếp một câu: "Đúng, bởi vì sinh con cho nhà bà nên thân thể của tôi hỏng luôn rồi! Bác sĩ nói tôi về sau không mang thai được nữa!"
Nghe nói như thế, biểu cảm trên mặt bà Phùng trong nháy mắt cứng đờ, chỉ cảm thấy trời đất đều sập xuống.
Bà ta cái gì cũng có thể tiếp nhận, duy chỉ có không tiếp nhận được chuyện nhà họ Liễu không có người nối dõi.
Bà ta trượt người xuống, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Liễu Chí buông A Văn ra đi qua đỡ bà ta.
Bà Phùng không đứng dậy, trở tay kéo Liễu Chí lại, nhìn anh ta nói: "Bỏ cô ta!"
Bà ta sống chết nắm lấy Liễu Chí không buông tay, con mắt trợn tròn, thanh âm vừa thô vừa khàn: "Con ly hôn với cô ta cho mẹ! Lập tức ly hôn!"
"Mẹ đứng lên đã." Liễu Chí vẫn muốn kéo bà ta đứng dậy.
Bà Phùng ngồi trên mặt đất không đứng dậy, con mắt cũng biến thành màu đỏ máu, nói chuyện đều là cắn răng nghiến lợi, "Con nhất định phải ly hôn với cô ta! Con không ly hôn với cô ta thì con chính là ép mẹ đi chết! Cô ta không thể sinh con, tìm người khác sinh! Tìm người khác sinh!"
Là gia súc hay sao?
Đầu Liễu Chí như muốn nổ tung, lớn tiếng la một câu: "Mẹ!"
Trong thanh âm của bà Phùng có chút khàn giọng, "Con còn biết mẹ là mẹ con? Nếu con còn nhận người mẹ này thì con mau chóng bỏ cô ta đi! Nhà họ Liễu chúng ta không thể không có hậu được! Không có con trai, Liễu Chí con cả một đời bị người ta xem thường!"
Liễu Chí nhíu mày, "Ai dám xem thường con?"
Bà Phùng lớn tiếng gào thét: "Người có con trai đều xem thường con! Con có làm quan lớn hơn nữa thì không có con trai có ích lợi gì!"
Nói xong bắt đầu đập chân gào khóc: "Nhà họ Liễu chúng ta gia môn bất hạnh! Cưới phải cô con dâu như thế này! Sinh ba đứa con không có đứa con trai nào! Hiện tại còn không mang thai được nữa! Làm sao không khó sinh chết luôn đi cho rồi!"
Lời cuối cùng này xem như trực tiếp đâm vào trong trái tim của Liễu Chí và A Văn.
Ngữ khí của Liễu Chí trong nháy mắt càng thêm thô nặng, "Mẹ! Mẹ nói lung tung gì đấy? !"
A Văn đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm bà Phùng, hai mắt đỏ bừng, xiết chặt ngón tay, cắn chặt răng.
Bà Phùng đâu thèm nghe Liễu Chí nói cái gì, khóc lóc nói: "Mẹ nói ly hôn! Con nhất định phải ly hôn với cô ta! Dựa vào điều kiện của con, đi đâu không thể tìm được một người vợ mới! Người phụ nữ không sinh được con trai, một khối đất nát, con cần cô ta làm gì chứ? Ăn ngon mặc đẹp chu cấp cho cô ta, để cô ta làm vợ quan, vậy mà cô ta ngay cả nối dõi tông đường cũng không thể, con cần cô ta làm gì? ! Làm gì hả! !"
Càng mắng càng khó nghe, Liễu Chí lại quát lên bảo bà Phùng ngưng lại, "Mẹ đừng nói nữa!"