Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 274

. Chương 274 -
Bà Phùng hoàn toàn chìm trong tâm tình của mình, càng không cho nói càng muốn nói, tiếp tục khóc lóc mắng: "Lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ đã chướng mắt cô ta rồi, cái thân thể kia vừa nhìn đã biết không phải là người sinh được con trai, con người cũng không ra gì, con không nghe mẹ, nhất định muốn cưới cô ta! Mấy năm nay, sinh một đứa hai đứa là con gái, mẹ nói một chút con liền bảo mẹ đừng vội, kết quả chính là khiến nhà họ Liễu đoạn hậu mà! Không thể sinh con không bằng heo mẹ già, con không bỏ cô ta, cần cô ta làm cái gì chứ? !"

Liễu Chí căn bản không làm gì được bà Phùng, không chặn nổi miệng của bà ta.

Những lời này anh ta nghe còn chói tai muốn chết, như dao cắm vào trong tim anh ta, càng khỏi nói A Văn nghe thấy sẽ cảm thấy như thế nào. Bị người mắng thành như thế này, không khác gì đến ngay cả heo chó cũng không bằng, lại có thể là cảm giác gì.

Không khiến bà Phùng im miệng được, Liễu Chí cũng gần như rơi vào ranh giới của sự sụp đổ.

Ngay khi bà Phùng càng mắng càng khó nghe, bên trong miệng tất cả đều là lời lẽ bẩn thỉu mang chữ "ép", dùng từ ngữ ác độc nhất, bẩn nhất mắng A Văn, anh ta hô to một tiếng "Đừng nói nữa", sau đó mạnh mẽ hất cái bàn bên cạnh xuống.

Hất xong cái bàn lại cầm băng ghế lên đập vào cửa, đập cửa lớn méo xẹo.

Lần này động tĩnh thực sự quá lớn, trực tiếp dọa bà Phùng và A Văn choáng váng ngay tại chỗ.

Bảo mẫu ôm đứa bé lúc đầu ở trong phòng xuyên qua khe cửa vụng trộm xem náo nhiệt, bị hành động này của Liễu Chí dọa cho phát sợ, vội vàng ôm đứa nhỏ quay người về bên giường dỗ nó.

Tiếng vang lần này tất nhiên cũng kinh động hàng xóm hai bên.

Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân sau khi nghe được, trong lòng và mi tâm đều siết chặt.

Chung Mẫn Phân sốt sắng lên tiếng trước: "Thế nào? Động tĩnh lớn như vậy có phải đánh nhau hay không?"

Trong lòng khẩn trương, Trân Trân và Thị Hoài Minh không ngồi nữa, vội vàng để đũa xuống đứng dậy đi qua sát vách.

Quay người đến cửa viện sát vách, vừa vặn đụng phải chị dâu Trần và Trình Trần cũng bị kinh động chạy tới, bốn người không ở bên ngoài nói chuyện, vội vội vàng vàng cùng nhau chạy vào trong.

Tiến vào viện tử đi vào cửa lớn phòng ngoài, ngó đầu vào xem xét thì thấy bà Phùng duỗi chân ngồi dưới đất, trên mặt là dáng vẻ đã khóc, A Văn đứng ở bên cạnh, trên mặt đều là nước mắt, mắt và khuôn mặt đều đỏ bừng.

Liễu Chí ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu thật chặt, thoạt nhìn là thống khổ nhất.

Mà trong phòng, là một mảnh hỗn độn.

Trân Trân vội vàng cất bước đi vào đỡ lấy A Văn.

Thị Hoài Minh tới đỡ Liễu Chí đang ngồi xổm trên đất, hỏi anh ta: "Sao rồi?"

Liễu Chí ôm đầu không đứng dậy, chỉ giơ tay lên hất hất tay với Thị Hoài Minh, "Không cần phải để ý đến tôi."

Nói xong chậm rãi hít một hơi mới nói: "Phiền hai người giúp tôi chăm sóc A Văn."

Chị dâu Trần đi qua đỡ bà Phùng dậy, không nói gì.

Trân Trân cũng không nói gì, đỡ A Văn đi vào trong phòng, vào phòng nhìn thấy bảo mẫu cũng không nói chuyện, cô đỡ A Văn ngồi xuống bên giường, cầm khăn lau nước mắt cho A Văn, dỗ dành cô ấy: "Ngoan, trong tháng đừng khóc."

A Văn chỗ nào có thể nhịn được, càng nghe lời này khóc càng lợi hại.

Khóc một hồi cô ấy trực tiếp úp mặt vào trong ngực Trân Trân, khiến quần áo trước ngực Trân Trân đều là nước mắt.

Bên ngoài Thị Hoài Minh cũng thành công kéo Liễu Chí lên, kéo đi vào trong một phòng khác.

Chị dâu Trần tất nhiên vẫn là trông chừng bà Phùng, đỡ bà ta ngồi trên ghế đẩu.

Nhìn người tới trong nhà, sợ hãi và tức giận trong lòng bà Phùng qua đi, tự nhiên lại bắt đầu khóc lóc tố khổ, nói với chị dâu Trần: "Số thím khổ quá! Vớ phải đứa con dâu thế này, con trai cũng thay đổi lòng dạ, bọn họ đây là ép thím đi chết mà! Nhà họ Liễu không hậu, đến chết thím cũng không có mặt mũi đi gặp tổ tông trong nhà!"

Chị dâu Trần còn chưa tiếp lời, bỗng nghe trong phòng truyền đến tiếng hét thất thanh của Liễu Chí: "Mẹ đừng nói nữa!"

Trước mắt có cái bàn bị lật tung, trên mặt đất đều là mảnh bát vở và đồ ăn bị vấy ra, băng ghế vỡ thành mấy cánh, trên cửa chính còn có cái lỗ to do bị băng ghế đập vào, lần đầu tiên thấy Liễu Chí nổi điên như thế, bà Phùng cũng sợ hãi.

Bà ta lại im lặng, bày ra vẻ mặt uất ức và oán hận với chị dâu Trần.

Chị dâu Trần cũng không dám nói tiếp, sợ chọc bà Phùng lại khóc mắng lên, lại sẽ có chuyện.

Bên ngoài cửa lớn đã có người tới ngó đầu vào hóng hớt.

Trong phòng lại yên tĩnh, chỉ có tiếng bà Phùng lau nước mắt và sụt sịt, còn có tiếng khóc của đứa trẻ trong ngực bảo mẫu.

A Văn nằm sấp trong ngực Trân Trân khóc vô cùng dữ dội, nhưng mà một chút thanh âm cũng không phát ra.

Trân Trân đau lòng vô cùng, cái gì cũng không hỏi, vỗ nhẹ lưng cô ấy như dỗ con.
Bình Luận (0)
Comment