Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 275

. Chương 275 -
Đại náo một trận như thế, hiện tại tình trạng của A Văn lại là như vậy, Trân Trân tất nhiên không dám rời đi.

Cô cứ như vậy ở bên A Văn, để cô ấy nằm sấp trong ngực mình giải tỏa cảm xúc.

Chị dâu Trần phải đi làm, Trình Trần phải đi học, hai người đến giờ thì lên tiếng bảo đi trước.

Thị Hoài Minh và Liễu Chí cũng đi đến đơn vị, Liễu Chí đến đơn vị xin nghỉ phép nửa ngày, rất nhanh lại trở về.

Anh ta về đến nhà không nói gì cả, cầm chổi thu dọn tàn cuộc trong phòng.

Bà Phùng đã trở về phòng của mình rồi, bên ngoài không có người, Liễu Chí thu don xong bát vỡ và đồ ăn trên đất, lại nhặt băng ghế bị đập nát ra ngoài, cái lỗ thủng trên cửa không có cách nào xử lý, để ở đó không động vào.

Sau khi thu dọn xong tàn cuộc, anh ta trực tiếp lấy quần áo mà bà Phùng phơi ở bên ngoài vào, cầm quần áo đi đến phòng của bà Phùng, trong giọng nói không có cảm xúc gì: "Mẹ, con giúp mẹ thu dọn một chút, mẹ đi về trước đi."

Xảy ra loại chuyện này, bà Phùng trong lòng kìm nén đến khó chịu, chỗ nào chịu rời đi.

Bà ta ngồi ở trên mép giường, nhướn người lên nói: “Con muốn đuổi mẹ đi, không có cửa đâu, mẹ không đi!"

Liễu Chí mặc kệ bà ta nói cái gì, xoay người giúp bà ta thu dọn bọc đồ, kéo cánh tay của bà ta kéo bà ta lên, vừa kéo bà ta ra khỏi phòng vừa nói: "Mẹ về trước đi, có thời gian con sẽ trở về, mẹ có đánh con mắng con đều được."

Bà Phùng bị Liễu Chí kéo tới trong sân.

Bà ta lại nóng nảy, mạnh mẽ hất tay Liễu Chí ra, suýt nữa khiến mình té xuống đất.

Giọng nói của bà ta vừa thô vừa hung, nhìn Liễu Chí gắt gỏng nói: "Con đừng kéo mẹ! Mẹ đã nói là mẹ không đi! Hôm nay con nhất định phải ly hôn cho mẹ, ly hôn lúc nào mẹ rời đi lúc đó!"

Bà ta nói lớn tiếng, trong phòng cũng nghe được rõ ràng.

Trân Trân không muốn để cho A Văn nghe được, liền đưa tay bịt kín lỗ tai của cô ấy.

Đối mặt với thái độ này của bà Phùng, Liễu Chí trước tiên cúi đầu nhắm mắt, sau đó lại ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn trời.

Một lát sau, anh ta chợt quay người tiến vào phòng bếp, lúc trở ra cầm trong tay một con dao phay, anh ta trực tiếp kề dao lên trên cổ của mình, hốc mắt phiếm hồng mà nhìn bà Phùng, "Mẹ, có phải mẹ muốn ép con chết hay không?"

Nhìn thấy con dao đặt ở trên cổ Liễu Chí, trong lòng bà Phùng đột nhiên trầm xuống.

Trong nháy mắt bà ta có chút luống cuống, lại sốt ruột đến mức khàn giọng nói: "Con làm cái gì vậy? !"

Liễu Chí đè cái dao sát vào cổ mình, lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt có tơ máu chảy ra.

Anh ta nhìn chằm chằm bà Phùng, nói rõ mỗi chữ mỗi câu: "Nếu như mẹ muốn ép con chết thì con sẽ chết ở trước mặt mẹ ngay bây giờ."

Nhìn thấy trên cổ Liễu Chí chảy ra máu, bà Phùng hoảng sợ đến mức nước mắt lạch tạch rơi xuống.

Bà ta giậm chân hét lên: "Con buông xuống! Buông xuống! Mẹ đi! Mẹ đi! !"

Liễu Chí không đè dao sát cổ thêm nữa, bà Phùng thừa cơ nhào tới, đoạt lấy con dao trong tay anh ta ném ra, lại đấm vào trên người anh ta, "Con cái đứa con bất hiếu này, con bất hiếu, con bất hiếu này!"

Trân Trân ở trong phòng A Văn từ đầu đến cuối không có ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, tiếng ồn ào phía ngoài liền chậm rãi ngừng lại, trong sân yên tĩnh lại.

Trân Trân vẫn vỗ nhẹ lưng A Văn, mềm giọng nói với cô ấy: "Bà ta đi rồi."

Sau khi bảo mẫu dỗ đứa trẻ xong, cảm xúc của A Văn cũng chầm chậm bình phục lại.

Bảo mẫu cẩn thận để đứa trẻ lên trên giường, nhỏ giọng nói: "Ngủ rồi, thím đi nấu cho cháu chút gì để ăn."

Bảo mẫu đi ra ngoài, Trân Trân cầm khăn giúp A Văn lau khô nước mắt.

A Văn đưa tay nhận lấy khăn tự lau cho mình, lau xong cũng không nói gì, vẫn úp sấp, chôn mặt trong ngực Trân Trân.

Trân Trân cái gì cũng không nói, cứ như vậy vỗ lưng của cô ấy lẳng lặng ở bên cô ấy.

Trân Trân ở bên A Văn một lúc, Liễu Chí bưng cơm mà bảo mẫu đã nấu đi vào.

Nhìn thấy Liễu Chí đi vào, Trân Trân đứng dậy, nhường chỗ cho Liễu Chí ngồi xuống.

Liễu Chí muốn dỗ dành A Văn ăn cơm, giữa vợ chồng hẳn là còn có rất nhiều chuyện muốn nói, Trân Trân cảm thấy mình ở lại đây không thích hợp, liền lên tiếng nói với Liễu Chí: "Anh chăm sóc A Văn nhé, tôi có chút việc trở về một chuyến."

Liễu Chí gật đầu đáp một tiếng, đưa mắt nhìn Trân Trân ra khỏi cửa phòng.

Sau khi Trân Trân về đến nhà ngồi xuống cho Hưng Vũ và Đan Đồng bú.

Chung Mẫn Phân ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi cô: "Cãi nhau hả?"

Trân Trân dạ một tiếng, khe khẽ thở dài, "Bàn ăn xốc lên, băng ghế cũng đập nát."

Chung Mẫn Phân không nghĩ tới sẽ cãi nhau lớn như thế, nhíu mày hỏi: "Làm sao lại cãi nhau lớn như thế?"

Cánh tay và bàn tay của Trân Trân tốn sức ôm lấy đứa trẻ trong ngực, nhìn về phía Chung Mẫn Phân, "Trước đó cãi nhau cái gì con cũng không biết, sau đó thì con nghe được, mẹ Liễu Chí cảm xúc rất kích động, muốn ép Liễu Chí và A Văn ly hôn."
Bình Luận (0)
Comment