Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 276

. Chương 276 -
"Ly hôn? !" Chung Mẫn Phân càng nhíu chặt mày hơn, "Không đến mức đó chứ?"

Đứa nhỏ sinh ra chưa được mười ngày, bà Phùng đã sớm chấp nhận rồi, trong lòng ấm ức nhịn không được ầm ĩ một chút cũng trong dự liệu, nhưng không đến mức buộc con trai và con dâu ly hôn chứ. Thời đại này ly hôn cũng không phải việc vẻ vang gì.

Trân Trân nghĩ nghĩ, cúi đầu xuống nhìn con mình, một lát sau nói: "Có thể là bà ta biết A Văn không thể sinh được nữa."

Chung Mẫn Phân nghe nói như thế bỗng dưng sững sờ, im lặng một lúc sau mới lên tiếng: "Không thể sinh nữa?"

Trân Trân cúi đầu nói tiếp: "Mẹ, chúng ta đều là phụ nữ, biết được sự đau đớn khi sinh con, sinh một đứa bé nào thật sự là dễ dàng như ngoài miệng nói, cho dù là người có thân thể khỏe mạnh thì sinh thai đầu đến thai thứ hai thì thân thể đã chịu không nổi rồi. Cái thai này của A Văn còn khó sinh, lấy lại được mạng đã không tệ rồi, sao có thể sinh con được nữa."

Nói cũng phải, phụ nữ sinh con mà xui xẻo thì chính là chuyện đi đến Quỷ Môn quan một lần.

A Văn trải qua lần này, cho dù thân thể có thể hoàn toàn chăm sóc khỏe lại thì cũng không dám sinh nữa.

Chung Mẫn Phân thở dài, "Chúng ta làm phụ nữ không dễ dàng."

Trân Trân ngẩng đầu nhìn về phía Chung Mẫn Phân, "Bác Phùng cũng là phụ nữ, sao bà ta lại không thể thông cảm một chút chứ?"

Chung Mẫn Phân lại thở dài, "Bà ta cũng là vì mình, muốn tốt cho mình, làm sao thông cảm người khác?"

Suy nghĩ lời này một chút, Trân Trân nhịn không được cũng thở dài theo.

Có mấy lời nói ra không có tác dụng gì.

Chung Mẫn Phân lại hỏi: "Hiện tại tình hình thế nào rồi?"

Nói đến đây, Trân Trân hơi thở phào, "Liễu Chí che chở A Văn, đưa mẹ anh ta về rồi."

Chung Mẫn Phân cũng thở phào theo, "Trở về thì tốt, tách ra hai nơi, ít nhất để A Văn yên ổn ở cử."

Trân Trân nghĩ nghĩ, nhịn được muốn thở dài.

Cô nói: "Loại chuyện này không biết cô ấy đã trải qua bao nhiêu lần rồi..."

Nói xong vẫn không thể nào nhịn được, lại nhẹ nhàng ai một tiếng.

Trân Trân nói Chung Mẫn Phân ôm đứa nhỏ đã cho bú xong.

Xem chừng A Văn hẳn là đã cơm nước xong xuôi, cô ôm Đan Đồng nói với Chung Mẫn Phân: "Mẹ, con lại đi sát vách với A Văn đây."

Chung Mẫn Phân khỏi cần phải nói, liền nói: "Nhanh đi đi."

Trân Trân không ở lâu, ôm Đan Đồng đi sang nhà bên cạnh.

Đến nhà bên cạnh bước vào cửa sân, chỉ thấy Liễu Chí ngồi ở phía dưới cửa hiên, vẫn là tư thế cúi đầu.

Quân nhân lưng eo thẳng, ngược lại là nhìn không ra suy sụp.

Cô đi vào trong sân vài bước, Trân Trân lên tiếng hỏi: "A Văn còn ổn chứ?"

Liễu Chí nghe được thanh âm ngẩng đầu, con mắt hơi híp lại, nhìn Trân Trân nói: "Cô ấy nói buồn ngủ, ngủ rồi."

Trân Trân gật đầu à một tiếng, ôm Đan Đồng chuẩn bị quay người đi về nhà.

Nhưng vừa mới xoay người được một nửa, cô lại quay lại.

Cô ôm Đan Đồng đi đến trước mặt Liễu Chí thêm mấy bước, lên tiếng nói: "Hiện tại thân thể cô ấy rất suy yếu, tâm tình cũng không khá hơn chút nào, lúc ở nhà anh ở bên cô ấy nhiều một chút, dỗ dành cô ấy nhé."

"Tôi biết rồi." Liễu Chí gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

Trân Trân và Liễu Chí cũng không có quá nhiều lời để nói, lại nói: "Vậy tôi đi về trước, nếu A Văn có chuyện gì, hoặc là nếu như anh có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, tới tìm tôi là được, tôi vẫn luôn ở nhà."

Liễu Chí lại gật đầu, "Cảm ơn."

Trân Trân nói xong những lời này liền ôm Đan Đồng đi về nhà.

Thế là cô và Chung Mẫn Phân cùng nhau trông con, tâm tình không tốt như bình thường, thỉnh thoảng nghĩ đến A Văn một chút.

Nhưng bởi vì Liễu Chí ở nhà, Trân Trân cũng không thường xuyên đi sang bên đó làm phiền người ta.

Chạng vạng tối, cô đi nhà ăn mua cơm, lúc trở về vừa vặn gặp được chị dâu Trần tan tầm trở về.

Ở đầu hẻm, hai người lên tiếng chào hỏi, chị dâu Trần giữ chặt Trân Trân hỏi: "Hiện tại A Văn thế nào rồi?"

Trân Trân nói cho chị ấy hay: "Bác Phùng đi rồi, tạm thời yên ổn lại rồi."

Chị dâu Trần thở dài, "Vớ phải bà mẹ chồng như thế, dù ai cũng chịu không được. Cũng may bình thường không ở chung một chỗ, qua lại cũng không nhiều, chứ nếu như ở cùng một chỗ, A Văn không có lấy một ngày sống yên ổn."

Trân Trân nói: "Thật sự không nghĩ tới cô ấy lại sống ngột ngạt như vậy."

Chị dâu Trần: "Cô ấy có chút cậy mạnh, không muốn để cho người khác biết cô ấy sống không tốt, cũng không muốn cho người khác thêm phiền phức, cho nên cái gì cũng không chịu nói. Cái gì cũng giấu ở trong lòng, chỉ sợ sớm muộn kìm nén sinh bệnh."

Trân Trân nghĩ đến trạng thái của A Văn trong khoảng thời gian hậu sản, trong lòng cũng nhịn không được lo lắng cho cô ấy.

So với lúc cô vừa chuyển tới, trên người A Văn bây giờ uất khí rõ ràng càng nặng nề hơn, dù nhìn con mình cũng không có vui sướng.

Cô rất muốn giúp A Văn một tay, nhưng căn bản không biết bắt đầu từ đâu, làm như thế nào.

Tựa như chị dâu Trần nói, chính bản thân A Văn cái gì cũng không muốn nói.
Bình Luận (0)
Comment