.
Chương 277 -
Trân Trân và chị dâu Trần đứng đấy nói mấy câu, Thị Hoài Minh lại tan tầm trở về.
Nhìn thấy Thị Hoài Minh, chị dâu Trần thu vẻ lo lắng nhíu mày lại, cười lên nói: "Chồng em về rồi kìa, chị đi trước nhé."
Chị dâu Trần đẩy xe đạp đi về nhà, Trân Trân đứng tại chỗ đợi Thị Hoài Minh một hồi.
Chờ Thị Hoài Minh đi đến trước mặt, cô chào anh: "Trở về rồi à."
"Ừm." Thị Hoài Minh trực tiếp đón lấy hộp cơm, nắm chặt tay Trân Trân, cùng cô đi về nha.
Trân Trân tất nhiên rất ngại ngùng, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, dùng cánh tay đụng anh một cái, sóng vai đi vào trong con hẻm.
Đi ngang qua cửa lớn ngoài nhà Liễu Chí, hai người ăn ý quay đầu nhìn thoáng qua.
Trân Trân nhỏ giọng nói với Thị Hoài Minh: "Liễu Chí đưa mẹ anh ta trở về rồi, anh ta ở nhà với A Văn."
"Ừm." Thị Hoài Minh nghe vậy gật gật đầu, không nói thêm gì, cùng Trân Trân tiếp tục đi về nhà.
Bọn họ rửa tay xong thì ngồi xuống ăn cơm.
Ăn mấy ngụm cơm xuống bụng, Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân nói: "A Văn sinh xong đã mười ngày rồi, có nên nói cho Lý Sảng và Hà Thạc một tiếng hay không, thuận tiện bảo bọn họ đưa Tuệ Tuệ về."
Có nói với Lý Sảng chuyện này hay không, Trân Trân đã hỏi A Văn rồi.
Cô cầm đũa ngẩng đầu, nhìn Thị Hoài Minh trả lời: "A Văn tạm thời không muốn nói cho chị dâu Lý Sảng biết."
Mặc dù A Văn không nói nguyên nhân, nhưng đại khái là bởi vì, cô ấy không muốn để cho Lý Sảng thấy được dáng vẻ bây giờ của cô ấy.
Trạng thái của cô ấy nhiều ngày nay chính là, ước gì ai cũng không thấy, cũng không muốn nói chuyện với ai.
Đã như vậy, Thị Hoài Minh đành phải lại gật gật đầu, "Được rồi."
Vậy thì chờ cảm xúc của A Văn trở nên tốt hơn một chút, thân thể khỏe mạnh một chút lại nói.
Bận rộn ăn cơm xong, rửa mặt rồi đi ngủ.
Trước khi tắt đèn, Trân Trân tựa ở đầu giường, hơi ngước đầu chớp mắt ngẩn người.
Thị Hoài Minh lên giường ngồi xuống ở bên cạnh cô, nhìn cô hỏi: "Còn đang suy nghĩ chuyện của A Văn hả?"
Trân Trân chuyển ánh mắt nhìn về phía Thị Hoài Minh, "Ừm." Không có cách nào không nghĩ được.
Thị Hoài Minh nói: "Không cách giải quyết tốt nào cả, hoặc là theo ý mẹ Liễu Chí bằng lòng ly hôn, hoặc là mẹ Liễu Chí từ đây ngậm miệng, hoặc là để A Văn và mẹ Liễu Chí đời này đừng gặp mặt nhau nữa, cái này phải xem Liễu Chí xử lý như thế nào."
Đứng ở trên lập trường của Liễu Chí, khẳng định là hi vọng gia đình hòa thuận, nhưng hiện thực đã hoàn toàn không thể nào.
Bà Phùng không tiếp nhận được chuyện không có cháu trai, trong lòng không qua được cái hố này, lúc không kìm chế được khẳng định vẫn sẽ nổi điên khóc lóc om sòm, mà A Văn không thể vì cho nhà họ Liễu nối dõi tông đường, lại mạo hiểm tính mạng sinh thêm đứa nữa.
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh chớp mắt mấy cái, một lát sau nói: "Liễu Chí nếu như ly hôn với A Văn thì em sẽ xem thường anh ta cả đời."
Thị Hoài Minh nghĩ đến biểu hiện của Liễu Chí trong khoảng thời gian này, lên tiếng nói: "Hẳn là sẽ không."
Trân Trân: "Tốt nhất là không."
Nếu như anh ta ly hôn, loại đàn ông không có tình, không có lập trường, không nhân tính này phải nên ném xuống vạc dầu.
Trân Trân suy nghĩ đến những kết quả không tốt kia, lại nghĩ đến những uất ức mà A Văn phải gánh chịu trong những năm qua, trong lòng lại nhịn không được tức giận. Sau đó cô không nói thêm gì nữa, cùng Thị Hoài Minh tắt đèn lên giường, im lặng lại liền ngủ thiếp đi.
Ngày kế tiếp thức dậy rửa mặt, Thị Hoài Minh vẫn đi làm như thường lệ.
Liễu Chí hôm nay cũng đi làm như bình thường, Trân Trân cơm nước xong xuôi lại đến sát vách chơi với A Văn.
Cho dù không nói gì, cứ như vậy ở bên cạnh A Văn, trong nội tâm cô cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Giữa trưa Liễu Chí tan tầm về đến nhà, Trân Trân cũng liền trở về.
Cô ở nhà ăn cơm trưa xong, mang theo Hưng Vũ và Đan Đồng cùng nhau ngủ trưa.
Ngủ trưa xong, rửa mặt cho Hưng Vũ và Đan Đồng, thay tã mới rồi lại ôm Đan Đồng đi sang sát vách.
Bước vào sân đi vào trong phòng, Trân Trân vẫn như thường đi thẳng đến phòng của A Văn.
Bên ngoài phòng không có những người khác, Trân Trân đến ngoài cửa, giơ tay lên gõ cửa.
Trước đó gõ cửa sẽ có người nói vào đi, có lúc là A Văn, có lúc là bảo mẫu, nhưng lần này bên trong lại không có người lên tiếng.
Trân Trân hơi nghi hoặc một chút, đẩy cửa ra ngó đầu vào nhìn, chỉ thấy trong phòng không có bất kỳ ai.
Bảo mẫu không có trong phòng, A Văn cũng không có.
Trân Trân tưởng là A Văn đi nhà vệ sinh, liền lên tiếng kêu: "A Văn, chị tới rồi."
Thanh âm của cô vang khắp căn phòng nhưng không nhận được tiếng A Văn đáp lại.
Trân Trân hơi nghi hoặc một chút, ôm Đan Đồng trực tiếp đi đến ngoài cửa toilet.