Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 278

. Chương 278 -
Đến trước phòng phát hiện cửa phòng mở một nửa, bên trong trống không, căn bản không có người ở bên trong.

Đưa đầu quét qua toilet một chút, trong lòng Trân Trân nhất thời sinh ra cảm giác xấu.

Cô vội vàng trở về phòng của A Văn, ánh mắt đảo qua giường chiếu, lại đảo qua cả gian phòng, phát hiện đứa nhỏ cũng không có.

Cảm giác xấu trong lòng càng thêm nhiều hơn.

Trong lòng Trân Trân thoáng chốc có chút hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Đan Đồng đi ra ngoài.

Nhanh chân bước ra ngoài sân, vừa vặn đụng phải bảo mẫu trở về.

Bảo mẫu đối xử với Trân Trân rất là khách khí, cười chào hỏi Trân Trân: "Đồng chí Lâm, cháu tới rồi."

Trân Trân ổn định biểu cảm và hô hấp, nhìn bảo mẫu hỏi: "A Văn đâu? Cô ấy đi đâu rồi?"

Bảo mẫu hơi nghi hoặc một chút nói: "Cô ấy ở nhà mà, vừa rồi thím ra ngoài mua đồ ăn."

Trong tay bà ấy mang theo giỏ rau, bên trong chính là rau bà ấy vừa rồi ra ngoài mua.

Ý thức được cái gì đó, bà ấy vội vàng để giỏ thức ăn xuống, chạy vào phòng mở cửa phòng A Văn ra.

Tìm trong phòng một chút không có người, bà ấy lại chạy ra hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Đứa bé cũng không thấy."

Người đang ở cữ đột nhiên không thấy, đứa bé cũng không thấy.

Trong lòng Trân Trân hoảng sợ kịch liệt, không đứng đó nữa, vội ôm lấy Đan Đồng về nhà, sắc mặt hốt hoảng giao Đan Đồng cho Chung Mẫn Phân, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Nhìn thấy cô như vậy, Chung Mẫn Phân ở phía sau lớn tiếng hỏi: "Làm sao vậy con?"

Trân Trân không có thời gian nhiều lời, gặp phải bảo mẫu, hai người cùng đi ra ngoài tìm A Văn.

Trân Trân và bảo mẫu đều lo lắng, ở trong đại viện tìm một vòng không tìm được người, lại càng thêm sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi.

Bảo mẫu quýnh đến độ muốn khóc, cầm tay Trân Trân, tràn đầy nghẹn ngào nói: "Đồng chí Lâm, phải làm sao bây giờ đây, nếu không tìm được người, có khi nào đồng chí Liễu một phát súng giết chết tôi không?"

Chính Trân Trân cũng rất khẩn trương.

Nhưng cô không thể không bình tĩnh, trấn an bảo mẫu, "Sẽ không, người nhất định có thể tìm được, cháu đi gọi điện thoại cho Liễu Chí."

Trân Trân dùng điện thoại nhà Liễu Chí gọi điện thoại đến văn phòng anh ta.

Gọi xong vội vàng để điện thoại xuống, lại lập tức dẫn bảo mẫu đi ra ngoài, đi ra khỏi đại viện tìm A Văn.

Bọn họ đi sang mấy đại viện bên cạnh tìm, vừa đi vừa gọi.

Hai người đều nóng ruột đến độ nước mắt đảo quanh, nhưng mà đều không khóc ra.

Bên bờ sông cỏ tươi xanh biếc.

A Văn ngồi trên tảng đá, trong ngực ôm đứa trẻ còn đang quấn tã lót.

Trên mặt hồ, gió nhẹ thổi phất phơ, làm cho tóc trên trán và bên tai cô ấy rối bời.

Cô ấy híp mắt, nhìn chằm chằm ánh nắng vỡ vụn trên mặt hồ, thật lâu sau không hề động đậy.

Ngồi như vậy một hồi, cô chợt ôm đứa bé đứng lên.

Sau đó cô ấy cứ như một người gỗ, ôm đứa bé đi xuống bờ sông, từng bước một đi vào trong lòng sông.

Mũi giày vải đụng nước, trong nháy mắt nước tiến vào trong giày.

Cái chân còn lại lại bước vào trước, nước sông trực tiếp bao phủ mắt cá chân.

Cách đó không xa, trên bờ sông, nhìn thấy A Văn ôm đứa bé đang đi vào trong lòng sông, Trân Trân bị dọa đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Cô và bảo mẫu đồng thời tăng tốc bước chân chạy qua bên này, dùng hết toàn lực gọi: "A Văn!"

A Văn giống như không nghe thấy, còn đang cất bước đi vào trong sông.

Trân Trân và bảo mẫu kịp thời chạy tới, một phát bắt được cánh tay A Văn.

Bảo mẫu vội vàng ôm lấy đứa bé trong ngực A Văn.

Trân Trân lôi cô ấy đi lên bờ, run rẩy nói: "Em làm gì vậy hả? ! Em muốn làm gì vậy hả? !"

A Văn giống như bị rút đi linh hồn, giọng nói trống rỗng: "Chị Trân Trân, chị mặc kệ em."

Trân Trân dùng hai cánh tay kéo cô ấy, ánh mắt đỏ như máu mà nhìn cô ấy, nặng lời: "Về nhà! Em đi về nhà với chị!"

A Văn dù sao đã suy yếu.

Cô ấy bị Trân Trân kéo lên trên bờ sông, dưới chân mềm nhũn ngã ở trên đồng cỏ.

Trân Trân kéo cánh tay của cô ấy, liều mạng kéo cô ấy lên trên.

Không thể kéo nổi, Trân Trân đột nhiên cũng chịu đựng được nữa, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy A Văn, đau đớn bật khóc nói: "Em muốn làm gì? Em làm như vậy có suy nghĩ đến bọn chị hay không, có suy nghĩ đến cha mẹ của em hay không? Chị sẽ hận em!"

A Văn nghiêng đầu tựa ở trên vai Trân Trân, vẫn là dáng vẻ hữu khí vô lực.

Bên trong ánh mắt cô ấy chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: "Chị Trân Trân, em mệt mỏi quá… Em thật sự mệt mỏi quá... Em chỉ muốn kết thúc tất cả, lập tức kết thúc tất cả..."

Trân Trân ôm cô ấy chặt hơn, "Không thể, không thể..."

A Văn chậm rãi chớp mắt, một lát sau bỗng nhiên lại yếu ớt nói: "Lúc trước gả cho Liễu Chí, em rất vui vẻ... Em cho rằng đây là cuộc sống mà em đã thấy trong cổ tích..."

Hiếm khi A Văn chủ động kể khổ.
Bình Luận (0)
Comment