.
Chương 279 -
Trân Trân ôm cô ấy bất động, cũng không có lên tiếng cắt ngang tâm tình của cô ấy.
A Văn bỗng nhiên dừng một hồi rồi nói tiếp: "Trước khi sinh Đậu Đậu mọi thứ đều vẫn tốt đẹp, lúc sắp sinh Đậu Đậu, mẹ anh ấy đến đây, nói là đến chăm sóc em ở cữ, lúc ấy trong lòng em rất cảm động. Nhưng hôm Đậu Đậu sinh ra, em và Đậu Đậu vừa ra khỏi phòng sinh, ngay ở bên ngoài cửa phòng sinh, ngay trước mặt y tá và người nhà của các sản phụ khác, bà ta vung tay lên cho Liễu Chí một bạt tai, cũng bởi vì y tá nói với bà ta rằng Đậu Đậu là con gái..."
"Một cái tát kia nhìn là đánh vào mặt Liễu Chí, nhưng thật ra là đánh vào trên mặt của em..."
"Em bị hù dọa, trái tim rơi vào trong hầm băng, cảm giác hạnh phúc của người mẹ cũng không còn, ban đầu vô cùng vui mừng..."
"Đậu Đậu còn chưa đầy tháng, bà ta đã bắt đầu hối thúc sinh đứa thứ hai, viết thư hối, nghĩ hết tất cả biện pháp hối..."
"Em vốn là dự định sinh đứa thứ hai, cho nên về sau lại mang bầu Mễ Mễ, vốn là chuyện rất vui vẻ, nhưng bởi vì bà ta, sau khi em mang thai liền bắt đầu lo lắng, thời gian mang thai, phản ứng cực kỳ thống khổ..."
"Lúc sinh Mễ Mễ, phản ứng của bà ta ngược lại không kịch liệt như lúc sinh Đậu Đậu, nhưng bà ta một mặt ghét bỏ nói với em, ăn mày ven đường cũng có thể sinh được mười mấy đứa, mau chóng sinh tiếp là được..."
A Văn đột nhiên cười, cười một hồi tiếp tục: "Em không muốn sinh, nhưng bà ta hối còn ghê hơn trước, lúc không gặp mặt còn đỡ, bà ta chỉ là viết thư hối, nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt, bà ta kiểu gì cũng sẽ mắng Liễu Chí như cái vòi phun máu chó, mắng rất nhiều lời chói tai khó nghe, em biết trong lòng Liễu Chí cũng áp lực rất lớn, cho nên chúng em lại thương lượng sinh một đứa..."
"Trong lòng suy nghĩ, nếu có thể sinh con trai thì tất cả chuyện này đều giải quyết xong, chúng em có thể sống yên ổn, cũng là chuyện tốt. Thế nhưng bởi vì nghĩ như vậy, lúc mang thai càng thêm lo lắng thống khổ, thậm chí có chút bài xích..."
"Ngủ không yên... Ăn không ngon..."
"Chị Trân Trân, em một mực không muốn để cho mọi người biết những chuyện bực mình này của em, muốn cho mọi người cảm thấy em sống rất tốt, thế nhưng hiện tại em thực sự không chịu nổi... Em mệt mỏi quá... Mệt mỏi quá..."
Trân Trân sụt sịt, "Chị biết, chị biết hết. Chị biết em rất ngột ngạt, rất vất vả, biết em chịu rất nhiều uất ức. Em không cần cái gì cũng một mình kìm nén, chịu uất ức cứ nói với chị, chị vĩnh viễn làm chỗ dựa cho em. Nghe chị, cùng chị về nhà, chị làm đồ ăn ngon cho em có được hay không?"
Nghe Trân Trân nói lời này, nước mắt A Văn lại rơi xuống.
Bảo mẫu ở bên cạnh ôm đứa bé khóc oe oe, đã khóc đến không chịu nổi.
Cô ấy nghẹn ngào nói: "Ông trời không công bằng, dựa vào cái gì khiến phụ nữ chúng ta chịu khổ thế này!"
Không để A Văn khóc nhiều, Trân Trân móc khăn tay giúp cô ấy lau khô nước mắt, vắt cánh tay của cô ấy qua vai, đỡ cô ấy dậy.
Cô đỡ A Văn dọc theo sông bờ đi trở về, kết quả đi chưa được mấy bước, con mắt A Văn đảo một vòng, chân mềm nhũn, lại té xuống.
Người đã hôn mê, Trân Trân gấp đến độ trên đầu túa mồ hôi.
Bảo mẫu cũng sốt ruột, ôm đứa bé vội vàng nói: "Thím trở về tìm người."
Bà ấy ôm đứa bé đi không bao xa, vừa lúc lại đụng phải Liễu Chí đi tìm tới.
Liễu Chí hỏi bảo mẫu vài câu, vội vàng chạy theo hướng bảo mẫu chỉ.
Nhìn thấy Trân Trân ngồi dưới đất ôm A Văn vào trong ngực, anh ta vội vàng chạy đến trước mặt Trân Trân và A Văn, xoay người ôm lấy A Văn đã ngất đi, không nói hai lời lại nhanh bước chạy đi.
Trân Trân theo không kịp anh ta, ở phía sau đuổi theo mấy bước, sau đó bắt đầu chống nạnh thở.
A Văn được Liễu Chí ôm đi cô cũng coi như an tâm, sau đó liền chạy một đoạn lại đi bộ một đoạn, cứ như vậy trở lại trong đại viện.
Về đến nhà phát hiện Liễu Chí không ôm A Văn trở về, Trân Trân lại ngựa không dừng vó chạy đến bệnh viện.
Chung Mẫn Phân hỏi cô xảy ra chuyện gì, cô vẫn không dừng lại để trả lời, bóp eo khoát khoát tay với Chung Mẫn Phân liền đi.
Đi đến bệnh viện, tìm tới phòng bệnh của A Văn, A Văn đã nằm ở trên giường bệnh truyền nước rồi.
Cô thở mạnh lấy hơi đi vào phòng bệnh, thở không ra hơi hỏi Liễu Chí: "A Văn thế nào rồi?"
Liễu Chí nói: "Quá yếu."
Trân Trân đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, cúi đầu xuống che mặt.
Che mặt một hồi lâu mới bình ổn hơi thở lại, cô thả tay xuống mở mắt ra, chỉ thấy A Văn nằm trên giường bệnh run run hàng mi, chậm rãi tỉnh lại.
Hai người đối mặt một lát, ai cũng không nói gì.
Sau đó A Văn hơi cong khóe miệng, nhìn Trân Trân yếu ớt nói: "Chị, em muốn ăn nho..."
Trân Trân chợt bật cười, hốc mắt cũng đồng thời ướt nhẹp, cô đưa tay nắm chặt tay A Văn, gật đầu nói: "Được, chị mua cho em..."