Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 280

. Chương 280 -
Trân Trân đứng dậy từ bên giường bệnh, chuẩn bị đi mua nho.

Liễu Chí muốn đi ra ngoài mua, bị Trân Trân gọi lại, Trân Trân bảo anh ta: "Anh ở lại bên A Văn nhiều hơn đi."

Anh ta là chồng của A Văn, bây giờ ở dưới tình huống này, ai ở bên cạnh bầu bạn đều không có có tác dụng bằng anh ta.

Liễu Chí đáp lại, đưa Trân Trân ra phòng bệnh, trở lại bên giường bệnh ngồi xuống.

Anh ta nhẹ nhàng, mềm giọng hỏi A Văn: "Hiện tại em cảm thấy thế nào rồi? Còn muốn ăn cái gì không?"

A Văn nhắm mắt lại không nhúc nhích.

Chốc lát khẽ nói chuyện, âm thanh nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói một câu: "Nếu không thì… Chúng ta ly hôn đi…"

Ly hôn cái gì, sắc mặt Liễu Chí bỗng dưng ngẩn ra, "Em nói mê sảng cái gì vậy?"

A Văn vẫn nhắm mắt lại, bởi vì thân thể yếu ớt, trong giọng nói không có sức, "Em không nói lời mê sảng gì, em vừa nghĩ tới những lời nói, những hành động trong mấy năm qua của mẹ anh, trong lòng như có tảng đá ngàn cân đè ép, như bị một ngàn cọng dây thừng cột lại, cảm giác không hít thở nổi. Ở dưới áp lực như vậy, em không biết sau này phải sống với anh thế nào, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc và tốt đẹp."

Cảm thấy tương lai hoàn toàn là một vùng tăm tối, không hề có một chút tia sáng.

Liễu Chí nhìn gương mặt tái nhợt của cô ấy, hít một hơi thật sâu, cúi đầu.

Chốc lát anh ta ngẩng đầu lên, lên tiếng nói: "A Văn, hôn nhân không phải trò đùa, đến con cái chúng ta cũng đã có ba đứa, anh sẽ không ly hôn với em. Em đừng nghĩ nhiều như vậy, anh nghĩ xong rồi, sau này sẽ không để cho mẹ anh gặp mặt em nữa."

"Làm sao có khả năng?" A Văn vẫn chỉ nói bằng giọng khẽ khàng, âm thanh mỏng tan, "Lúc bà ấy tới anh có thể không cho bà ấy vào cửa sao? Anh có thể không quay về thăm bà ấy sao? Bà ấy là mẹ anh, người sinh anh, nuôi anh, nào nói dễ dàng như vậy."

Trải qua lần cãi vã mất khống chế này, Liễu Chí dường như đã quyết tâm đưa ra quyết định.

Anh ta không có quá nhiều do dự, nhìn A Văn nói: "Anh sẽ cố gắng không cho bà ấy lại đây, bà ấy muốn tự mình chạy tới đúng là cũng hết cách, quê nhà tương đối gần quân khu của anh, bà ấy đến cũng thuận tiện. Nhưng nếu như bà ấy lại đây, em trở về nhà mẹ đẻ đi, trực tiếp tách khỏi bà ấy là được, không muốn gặp mặt cũng không cần nói chuyện. Anh trở về thăm người thân, một mình anh trở về, em đừng trở về theo anh."

Nghe nói như thế, A Văn chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Liễu Chí.

Cô ấy im lặng một hồi lâu, tiếng nói bị mất tiếng, mở miệng: "Vậy không phải bà ấy càng phát điên hơn hay sao?"

Không sinh cháu trai cho bà ta, bà ta đã nổi điên không chấp nhận được rồi, lại coi bà ta như không tồn tại, không gặp bà ta, không thăm bà ta, không hề cho bà ta sự tôn trọng và mặt mũi nào, lấy tính cách của bà ta, không quậy đến long trời lở đất mới lạ.

Đây đã là chuyện không còn cách nào, anh ta chỉ có thể lựa chọn như thế.

Liễu Chí hít một hơi thật sâu nói: "Dù cho xảy ra chuyện gì thì cứ để anh gánh, sau này em đừng để ý mọi chuyện, anh không nói em cũng không cần hỏi, chỉ cần em không gặp không nghe thấy là được. Như thế nào đi nữa anh cũng là con ruột bà ấy, bà ấy là mẹ ruột anh, bà ấy không thể ép anh chết được."

Trong lòng A Văn bỗng khó chịu, viền mắt ẩm ướt.

Cô ấy hít mũi nhắm mắt lại, từ trong cổ họng lại nói câu: "Nói sau đi."

Liễu Chí ừ một tiếng, âm thanh mềm mỏng, "Trước tiên đừng nghĩ gì nữa, em không thể mệt mỏi thêm, ở cữ cho thật tốt đi."

Bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, Trân Trân mở cửa đi vào, trong tay cầm một chùm nho.

Cô nhìn A Văn và Liễu Chí, cười nói: "Hôm nay nho vừa to vừa ngọt."

Liễu Chí đứng dậy nhận nho đi rửa.

Trân Trân đến bên giường bệnh đỡ A Văn dựa vào gối ngồi dậy.

Cô ngồi xuống trước giường bệnh, hỏi A Văn: "Hiện tại em cảm thấy thế nào rồi?"

Sinh xong nhiều ngày, trên mặt A Văn hiếm khi lộ vẻ mặt hơi thả lỏng, không còn tối tăm.

Cô ấy vểnh khóe miệng, gật đầu với Trân Trân, "Cảm thấy tốt hơn một chút rồi."

Liễu Chí rửa sạch nho đem tới.

Anh ta lột vỏ nho, đưa đến bên miêng A Văn, đút cô ấy ăn.

Không nhắc tới chuyện khác, Trân Trân ở bên cạnh cười hỏi cô ấy: "Có ngọt không?"

A Văn mỉm cười gật đầu, "Rất ngọt."

A Văn ăn hai quả nho.

Bởi vì thân thể cô ấy vẫn rất suy yếu, Trân Trân và Liễu Chí cũng không nói chuyện nhiều với cô ấy.

Ăn nho xong hóa giải tâm tình, Liễu Chí đỡ A Văn bảo cô ấy nằm xuống, dặn cô ấy lúc truyền nước thì ngủ một lát.

Có Liễu Chí ở bên cạnh, Trân Trân cũng không ở lại lâu.

Cô bảo A Văn nghỉ ngơi thật tốt, bản thân đứng dậy về nhà trước.

Xảy ra chuyện như ngày hôm nay, lòng vẫn còn nghĩ mà sợ.

Mở cửa phòng bệnh, Trân Trân xoay người nói với Liễu Chí: "Anh chăm sóc cô ấy cho thật tốt."

Liễu Chí đương nhiên hiểu rõ, lên tiếng trả lời: "Yên tâm đi, tôi hiểu rồi."

Đưa Trân Trân trở về xong, Liễu Chí khom lưng ngồi ở bên giường bệnh.

Anh ta hít một hơi thật sâu, cúi đầu vùi mặt vào trong lòng bàn tay.
Bình Luận (0)
Comment