.
Chương 282 -
Trân Trân ăn xong bữa sáng cũng không làm những việc khác, bèn ôm Đan Đồng sang nhà A Văn kế bên.
Cô cũng thương lượng với bảo mẫu Tiểu Tưởng, bảo Tiểu Tưởng lúc cô ở đây thì đi làm những chuyện khác.
Nếu như cô có việc không ở đây được thì bảo Tiểu Tưởng ở trong nhà coi chừng A Văn.
Trân Trân ở lại trò chuyện với A Văn, đọc báo và tạp chí cho cô ấy nghe.
Cô chuyên chọn một vài câu chuyện cười mới trên tạp chí để đọc, khiến A Văn cùng bật cười với cô.
Lúc lòng phòng bị của A Văn dần thả lòng, cô cũng sẽ tâm sự những thắt nút trong lòng cô ấy, để cô ấy nhiều lần thổ lộ tích tụ trong lòng, buông bỏ áp lực và tâm trạng tiêu cực trong lòng cô ấy.
Tình hình của A Văn trông tốt hơn một chút, Trân Trân mới thông báo với Lý Sảng.
Vào chủ nhật, Lý Sảng và Hà Thạc dẫn theo ba đứa bé đến, vừa vào cửa sân, Đan Tuệ đã kêu to một tiếng "cha mẹ bà nội", sau đó chạy nhanh tới, nhào vào trong lồng ngực của Thị Hoài Minh, để anh ôm.
Nhiều người đến như vậy, trong sân lập tức náo nhiệt.
Thị Hoài Minh ôm Đan Tuệ, cùng Trân Trân chào hỏi Lý Sảng Hà Thạc, bảo bọn họ vào nhà ngồi.
Thị Hoài Minh ôm Đan Tuệ vào nhà, hỏi cô bé: "Có nhớ cha mẹ với bà nội không?"
Âm thanh còn vương mùi sữa của Đan Tuệ nói: "Con có nhớ."
Thị Hoài Minh cười lên, Trân Trân và Chung Mẫn Phân cũng bị ngọt đến bật cười.
Kết quả Hà Tử Ngôn bỗng thốt lên bằng giọng sữa nói: "Cháu cảm thấy em ấy không hề nhớ chút nào."
Hả? Thị Hoài Minh nhìn về phía Hà Tử Ngôn hỏi: "Tại sao vậy?"
Hà Tử Ngôn: "Em ấy cũng không muốn về nhà."
Mấy đứa nhỏ nói chuyện buồn cười, người lớn nghe thấy đương nhiên liên tục bật cười.
Niềm nở như thế xong, Lý Sảng và Hà Thạc lại nhắc tới chính sự, "Đi, đi thăm A Văn."
Nhắc tới việc này cũng không thể nói chuyện ở đây, Thị Hoài Minh, Trân Trân và Chung Mẫn Phân, cùng Lý Sảng Hà Thạc, người ôm con người dắt con, ồn ào náo nhiệt sang nhà kế bên.
Qua nhà bên cạnh nhìn thấy Liễu Chí và A Văn, lại là một cuộc trò chuyện náo nhiệt.
Nói chuyện xong, Thị Hoài Minh, Liễu Chí và Hà Thạc lui ra khỏi phòng, chừa lại không gian cho các đồng chí nữ.
Trong lòng Hà Tử Nhiên nhớ tới Trình Trần, hỏi ý kiến Hà Thạc, "Cha, con qua qua nhà bên cạnh tìm Trình Trần chơi được không?"
Hà Thạc đương nhiên cũng nhớ tới Trình Trần, cậu và Hà Tử Nhiên không chênh lệch nhiều.
Cũng không có gì không yên lòng, Hà Thạc quay đầu đồng ý: "Đi đi, nhưng đừng chạy xa."
"Con biết rồi." Hà Tử Nhiên đáp lại một tiếng rồi chạy đi ngay.
Hà Tử Ngôn luôn thích quấn quít lấy Hà Tử Nhiên, chạy theo phía sau cậu bé, kêu lên: "Anh em cũng đi."
Đan Tuệ thấy Đậu Đậu không ở nhà, đương nhiên cũng phải đi theo, ba đứa bé kéo bầy cùng sang nhà kế bên.
Trong phòng.
Lý Sảng ôm đứa nhỏ trong lồng ngực trêu chọc, chọc cho đứa bé cười hì hì không ngừng.
Tiếng cười của trẻ con là thoải mái lòng người nhất, những người khác cũng cười theo.
Trêu một hồi, Lý Sảng nhìn về phía A Văn nói: "Cái thai này lại không sinh được con trai, còn muốn sinh nữa không?"
Cô ấy không biết trong thời gian sinh và sau khi sinh A Văn đã trải qua điều gì, vì thế hỏi cũng không có quá nhiều kiêng kỵ.
Hiện tại A Văn đối mặt vấn đề này hình như cũng có chút thản nhiên.
Cô ấy nhìn Lý Sảng nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sinh, sao có thể sinh nhiều như vậy."
Lý Sảng nói: "Em xem dáng vẻ em bây giờ, sinh một đứa bé tổn thương nguyên khí nhiều như vậy, đừng sinh nữa."
A Văn gật đầu: "Ừm."
Bầu không khí trong phòng vô cùng tốt, cũng không ai nhắc tới những chuyện phiền muộn kia.
Sắp tới buổi trưa, A Văn chủ động nói, "Đừng đi, gọi cả chị dâu Trần và Trình Trần đến, để Liễu Chí đến nhà ăn lấy cơm về, ngày hôm nay ăn ở nhà em đi, vui vẻ một hồi."
Cô ấy muốn giữ người lại, Trân Trân dĩ nhiên không đi.
Cô lôi kéo Chung Mẫn Phân và Lý Sảng cùng ở lại, để A Văn vui lòng.
A Văn quả thật vui vẻ hơn rất nhiều, bảo Tiểu Tưởng gọi Liễu Chí vào, sau đó bảo Liễu Chí đến nhà ăn lấy cơm.
Hà Thạc và Thị Hoài Minh cùng đến nhà ăn lấy cơm với anh ta, lúc trở lại tiện đường đến nhà bên gọi chị dâu Trần, Trình Trần, Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn, Đan Tuệ đương nhiên cũng cùng tới.
Lấy cơm về rồi ăn cơm, A Văn cũng đứng dậy, đến bên cạnh bàn cùng ăn với bọn họ.
Nhiều người vốn náo nhiệt, lại có trẻ con ở bên cạnh, bầu không khí đương nhiên vui vẻ.