.
Chương 285 -
Thấy Đan Tuệ hưng phấn đến như vậy, uốn éo rất đáng yêu, Chung Mẫn Phân và Trân Trân đều cười.
Đan Tuệ uốn éo mấy lần rồi ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, ăn hai miếng, cầm muỗng nhỏ lại chớp mắt to hỏi: "Nghĩa là mẹ và cha nuôi chuyển tới, vậy sau này có phải mỗi ngày con đều có thể nhìn thấy bọn họ không?"
Trân Trân gắp một chút đồ ăn vào trong chén nhỏ của cô bé, "Đúng thế."
Đan Tuệ vui sướng, cái muỗng nhỏ múc cơm trong chén nhỏ, ăn một ngụm thật lớn.
Cụ thể gia đình Hà Thạc và Lý Sảng đến ngày nào bọn họ không biết, nhưng ngày tới của Thị Đan Linh đã được quyết định xong.
Sáng sớm ngày ấy, ăn xong bữa sáng, Trân Trân đến nhà kế bên gọi A Văn cùng đi mua đồ.
Hai người xách cái làn đựng đồ ăn sóng vai đi về phía cửa hàng thực phẩm phụ.
Sinh xong đứa thứ ba Tiểu Mạch đã qua hai năm, cuộc sống của A Văn vẫn coi như rất thoải mái. Cô ấy và bà Phùng chưa từng gặp lại nhau, cũng không ai nhắc tới chuyện sinh con với cô ấy nữa, tâm trạng của cô ấy luôn không tệ, vẻ ngoài trông cũng có tinh thần.
Tiểu Mạch đã tròn hai tuổi, hoàn cảnh xã hội cũng không ngừng thay đổi.
A Văn nói với Trân Trân: "Em quyết định cuối tháng này để Tiểu Tưởng đi, cứ thuê thế này em cũng tiếc tiền quá, hiện tại Tiểu Mạch cũng tròn hai tuổi rồi, biết chạy biết nói, tự em chăm sóc cũng không có cực khổ gì."
Trân Trân tiếp lời: "Ừ, mua thêm ít đồ cho cô ấy bảo cô ấy đi đi, để cô ấy thoải mái một chút."
Hai năm qua, có một vài chuyện cảm giác như càng ngày càng nghiêm ngặt, hoàn cảnh xã hội càng ngày càng không thoải mái bằng trước đây, hễ là chuyện có thể bị người ta lấy ra làm chuyện để nói thì tốt nhất đừng để lời qua tiếng lại.
Tuy rằng gia đình như bọn họ đều khá đáng tin nhưng cẩn thận thì hơn.
Hai người xách cái làn đựng đồ ăn đi chậm rãi.
A Văn quay đầu nhìn về phía Trân Trân lại hỏi: "Không phải chị định đưa Hưng Vũ và Đan Đồng đi học lớp mầm à?"
Trong đại viện có tổ chức lớp mầm, chuyên nhận những trẻ con trong đại viện, trẻ biết đi biết nói là có thể đưa tới để thầy cô trông chừng.
Hiện tại Hưng Vũ và Đan Đồng đã hai tuổi rưỡi, có năng lực biểu đạt cơ bản, đã có thể yên tâm đưa đến lớp mầm.
Trân Trân lên tiếng trả lời: "Đúng vậy, khai giảng sẽ đưa qua, nếu rảnh rỗi chị muốn làm vài chuyện của mình."
Rốt cục có thể hơi rảnh tay, cũng nên làm chuyện của mình.
A Văn suy nghĩ một chút, "Tiểu Mạch nhà chúng em bình thường khi chơi với Hưng Vũ Đan Đồng cũng không khóc không quậy, đói bụng khát nước hay mắc tiểu đều biết nói, đưa đến lớp mầm hẳn cũng không có vấn đề gì, nếu không thì em cũng đưa con bé tới đó ha?"
Trân Trân nhìn cô ấy, "Nếu em nỡ thì đưa đi, trẻ con cũng có người trông coi, chúng ta thì có thời gian làm chuyện khác."
Ngẫm lại con trẻ đi học hết rồi, mình có thể hoàn toàn nắm giữ một quãng thời gian của mình, vô cùng tốt.
Bởi vì sinh con lại ở nhà trông con, đã rất nhiều năm không có thời gian dành riêng cho mình, A Văn suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định: "Được, vậy em cũng đưa Tiểu Mạch tới, để thầy cô ở lớp mầm trông, sau này chúng ta trải qua chút thời gian thoải mái."
Trân Trân bật cười, "Chờ chị dâu Lý Sảng tới, chúng ta cùng vui."
Còn rốt cuộc vui vẻ thế nào thì còn chưa nghĩ xong.
Thế nhưng bây giờ chỉ nói tới việc này, bọn họ đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Ba người các cô ấy ở bên nhau, cho dù không hề làm gì, ngồi với nhau trò chuyện cũng rất sung sướng rồi.
Nói qua dự định xong, hai người tràn ngập ý cười đi đến cửa hàng thực phẩm phụ.
Ngoại trừ mua thịt mua cá mua rau, Trân Trân còn mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Mua xong đồ đi ra khỏi cửa hàng, cái làn đựng đồ ăn trong tay cô đã chứa đầy ắp.
Trân Trân cười nói: "Trưa hôm nay cháu gái của chị đến, chị muốn làm vài món ngon cho con bé, con bé thích ăn đồ ăn chị làm lắm."
Nhắc tới Thị Đan Linh, A Văn tiếp tục nói: "Cô cháu gái này của chị thật có tiền đồ, đi học ở trường nông thôn mà có thể thi đậu đại học, không phải một chuyện dễ dàng đâu."
Trân Trân hơi cảm thán nói: "Đúng vậy, từ địa phương nhỏ dựa vào chính mình đi ra ngoài là chuyện vô cùng khó khăn."
A Văn: "Vẫn là Thị Hoài Minh làm một tấm gương rất tốt cho con bé, sức mạnh của tấm gương là vô hạn."
Trân Trân cười, "Cũng là bản thân con bé thông minh lại chịu nỗ lực."
Vừa nói chuyện vừa tiến vào ngõ, đi tới trước cửa nhà, A Văn tiến vào sân trước.