.
Chương 284 -
Đã nửa năm trôi qua, Thị Hoài Minh, Trân Trân và Chung Mẫn Phân cũng có tình cảm đối với cái ngõ này.
Rau dưa trong vườn ăn một lùm mọc một lùm, trong thời gian này bọn chúng luân phiên lớn lên.
Từ sau khi A Văn quậy một trận sau sinh, bà Phùng chưa từng trở lại đại viện gia đình quân nhân.
Không có bà Phùng chen vào, giữa A Văn và Liễu Chí không có mâu thuẫn gì, cuộc sống trải qua tốt đẹp.
Gia đình như bọn họ, ăn uống mặc dùng đều không cần sầu lo, tháng ngày trải qua đều khá thoải mái.
Bên bà Phùng biết cũng không yên tĩnh, nhưng Liễu Chí ngăn hết liên hệ giữa bà ta và A Văn, mọi chuyện tốt hay không tốt đều do một mình Liễu Chí đối mặt, vì thế A Văn cũng dần dần thoát khỏi những áp lực và lo lắng đó.
Còn chuyện ly hôn, đương nhiên cũng không có nhắc lại.
Đông đi xuân tới.
Lúc Chung Mẫn Phân đi dạo phố mua thức ăn, thực sự nhịn không được mua ba con gà con về.
Bà bảo Thị Hoài Minh xây một cái chuồng gà ở trong sân, lại vây quanh hàng rào, đặt gà con ở trong hàng rào nuôi lớn.
Chung Mẫn Phân nuôi gà đương nhiên là vì trứng gà.
Mà Đan Tuệ và Đậu Đậu Mễ Mễ lấy gà con làm thú cưng.
Ba con gà con hai mái một trống, Đan Tuệ, Đậu Đậu và Mễ Mễ, mỗi người nhận một con.
Con của Đan Tuệ tên Tuệ Bảo, con của Đậu Đậu tên Đậu Bảo, con của Mễ Mễ đương nhiên là Mễ Bảo.
Con của Mễ Mễ là con gà trống năm màu.
Sau khi nuôi mấy tháng lớn lên, lông gà trống sáng rõ, hùng dũng oai vệ, vô cùng đẹp đẽ.
Sau đó Chung Mẫn Phân tóm lấy con Mễ Bảo kiêu ngạo lại đẹp đẽ đó, đè nó xuống đất, bứt một cọng lông xinh đẹp ở trên người nó làm trái cầu bằng lông gà đẹp đẽ cho ba cô bé.
Mà lúc ba con gà con thành gà trưởng thành, Đại Bạch ở ổ chó bên cạnh cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, tính tình hoàn toàn im lặng, đã không còn sự hoạt bát ngày xưa, bắt đầu hiện ra vẻ già nua.
Trước đây nó rất nhảy, rất thích chơi, hiện tại an tĩnh khá nhiều, thích xem bọn nhỏ chơi.
Trân Trân vẫn sẽ sờ đầu chó của nó.
Nó cũng vẫn sẽ lắc lư cái đuôi trắng to như cây chổi của nó với Trân Trân.
Chiều tháng bảy, cái đuôi màu trắng đung đưa dẫn đến một người đưa thư.
Người đưa thư đưa thư gửi từ nông thôn tới, nội dung bức thư ngoại trừ nói một vài việc vặt trong nhà, còn có chuyện Thị Đan Linh thi đại học. Thị Đan Linh muốn học đại học ở Hi Thành, thế nhưng không có đậu, dự định thi lại một năm.
Thị Hoài Minh và Trân Trân viết một bức thư dài gửi trở về, cổ vũ Thị Đan Linh đừng nhụt chí.
Lại một năm nữa.
Thị Đan Linh lại viết thư gửi tới vào một ngày không xa.
Lần này cô bé kích động nói cho Thị Hoài Minh, Trân Trân và Chung Mẫn Phân —— Cô bé thi đậu rồi!
Thời tiết âm y nửa ngày, sau buổi trưa, hạt mưa rơi xuống lớn chừng hạt đậu.
Đan Tuệ, Đan Đồng và Hưng Vũ ở trong phòng ngủ trưa, Trân Trân và Chung Mẫn Phân ở trên tấm chiều ngoài phòng cùng vá chăn.
Lớp chăn trong và mặt chăn đều là mới mua vừa giặt qua, vải bông phơi khô tràn ngập mùi mặt trời.
Chung Mẫn Phân cười nói với Trân Trân: "Trời nóng như vậy, nào cần chăn dày thế?"
Trân Trân cũng cười nói: "Trong nhà cần thứ gì đều đặt mua cho con bé, còn thiếu chăn mùa đông, nếu không mua trong lòng con sẽ rất ngứa ngáy, chuẩn bị tốt là được rồi, lúc đó lấy chăn ra phơi một chút là được."
Chung Mẫn Phân: "Mẹ thấy Đan Linh sắp qua, con còn kích động hơn mẹ."
Trân Trân cười nói: "Quan hệ của con với Đan Linh tốt như vậy, ngủ chung với nhau năm năm, con bé sắp qua đây học đại học, con đương nhiên kích động. Con cũng chưa từng đi học, sau này bảo con bé dẫn con vào trường đại học chơi, con cũng tăng thêm kiến thức."
May chăn xong, Trân Trân xếp chăn lại, ôm lên lầu đặt vào trong căn phòng dành cho Thị Đan Linh.
Kỳ thực Thị Đan Linh đi học sẽ ở lại trường học, ngược lại không có thời gian ở đây lâu dài, nhưng Trân Trân vẫn dọn phòng cho cô bé.
Để chăn gọn gàng rồi đóng cửa lại, trong lòng Trân Trân cũng thả lỏng.
Trong căn phòng này cái gì cũng không thiếu, Thị Đan Linh đến là có thể ở lại.
Sau khi Trân may chăn xong trời lại mưa hơn nửa ngày.
Chạng vạng lúc mưa tạnh, Thị Hoài Minh vừa vặn tan tầm trở về.
Rửa tay xong người một nhà ngồi xuống ăn cơm.
Thị Hoài Minh bỗng nhiên nói với Trân Trân: "Nói cho em một tin tức tốt."
Trân Trân còn chưa nói, Đan Tuệ hỏi trước: "Cha, tin tức tốt gì vậy?"
Thị Hoài Minh nhìn về phía Đan Tuệ, sau đó nói: "Mẹ nuôi và cha nuôi con sắp chuyển tới rồi."
"Cái gì? !"
Nghe nói như thế, vẻ mặt của Trân Trân và Đan Tuệ hoàn toàn giống nhau.
Sự vui vẻ kinh ngạc chất chứa trong ánh mắt, từ khóe mắt tràn ra, cả khuôn mặt đều được phủ sáng.
Thị Hoài Minh lại nhìn về phía Trân Trân nói: "Điều lệnh đã đưa xuống nên chẳng mấy chốc sẽ chuyển tới."
Đan Tuệ rất hưng phấn, cầm muỗng đứng lên, uốn éo mấy cái bên cạnh bàn, cái đầu nhỏ thắt bím tóc cũng đong đưa theo.